"Quận Chúa. " Dung Hà nhìn cánh tay Ban Họa: "Mấy ngày trước
nghe qua một số tin đồn, không biết thương thế của ngươi ra sao rồi?"
"Tin đồn?" Ban Họa trừng mắt nhìn, biểu lộ vô tội: "Ngươi nói là việc
Nhị Hoàng Tử đẩy gãy ta ta sao?"
Quả thực Dung Hà lo lắng vì chuyện này, thời điểm cuộc đi săn mùa
thu, y đã nhìn ra Nhị Hoàng Tử và Ban Họa không hợp nhau lắm, tính tình
hai người này đều không muốn chịu thiệt thòi, coi như người khác nói hai
người đánh nhau trước mặt Hoàng Đế, y cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý
muốn.
Cánh tay bắp chân nhỏ thế này, làm sao chịu được một đấm của nam
nhân.
Ban Họa muốn vung tay áo lên cho Dung Hà nhìn một chút, nhưng là
lại cảm thấy không phù hợp, vén lấy một góc nhỏ: "Không sao, chỉ bị
thương một chỗ nhỏ thôi."
Ngón tay của nàng trắng nõn non mềm, giống như trứng gà bóc, rửa
sạch sẽ ngọn rể, trắng nõn đáng yêu. Hai ngón tay dựng lên làm thành
khoảng cách hai ngón, cặp mắt long lanh giống như động vật nhỏ lông xù,
có chút đáng yêu, lại có chút đáng thương.
“Sau này nếu gặp Nhị Hoàng Tử nữa... Ngươi hãy cách xa hắn một
chút. " Dung Hà suy nghĩ: "Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, nhẫn
nhất thời, nhớ kỹ thù ngày sao lại báo, quan trọng nhất là đừng để mình bị
thương."
Mũi chân Ban Họa trên đất nhẹ nhàng đạp mạnh mấy cái, dời ánh mắt
không để không đối diện ánh mắt Dung Hà, bởi vì nàng thực sự không
muốn nói là nàng cố ý tính toán Tưởng Lạc: "Hắn chế giễu ta bị người ta từ
hôn mấy lần cũng không sao, còn chế giễu phụ thân bình thường vô dụng,
tất nhiên ta nhịn không nổi cục tức này."