CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 397

Cho nên khi Vân Khánh Đế và Hoàng Hậu xuất hiện trên đại điện,

thấy nụ cười này còn xán lạn hơn nụ cười kia, có một số người, hết lần này
tới lần khác còn cười thành hoa cúc. Hai người Đế Hậu nhao nhao dời
tròng mắt, tìm trong đám người người có tướng mạo xuất chúng nhìn vài
lần, mới cảm thấy cặp mắt dễ chịu hơn.

Dáng dấp nam nhi nhà này không tệ, khuê nữ nhà kia cũng xinh đẹp.

Lại quay đầu, trong đám nam tử thì Quân Phách là đẹp nhất, cứ như đứng
đơn giản như vậy, thì đã đẹp hơn nam nhân khác rất nhiều.Hoàng Hậu sờ
vòng tay, chỉ tiếc bà không có nữ nhi đủ tuổi, không thì đưa tới làm Phò Mã
thì tốt bao nhiêu.

Có mấy Công Chúa trong cung, nhưng với Hoàng Hậu mà nói, nam

nhân tốt như vậy, không thể tiện nghi cho những nữ nhi phi thiếp kia, bà
thân là Hoàng Hậu kiêu ngạo và tùy hứng.

Hôm nay Phúc Nhạc Quận Chúa mặc đồ này thật đẹp, càng chói sáng

hơn những quý nữ khác, nếu đây là khuê nữ nhà mình, bà khẳng định mỗi
ngày đều cho nàng mặc đẹp nhất, không có việc gì tìm tới một hàng nam
nhân cho nàng chọn lựa, xem ai dám nói một chữ "Không".

Hoàng Hậu cười với Ban Họa, Ban Họa trả lại bà một nụ cười thân

thiết xán lạn.

Tăng thêm một tuổi, càng thêm thích những cô nương trẻ tuổi xinh

đẹp, về phần những tài nữ giảng quy củ kia, ngược lại không phải là dạng
bà thích. Cũng không biết lão nhị nhà mình nghĩ như thế nào, tiểu cô nương
xinh đẹp như vậy, cũng có thể đẩy người ta ngã bị thương cánh tay, nếu đây
là khuê nữ nhà mình, có người dám đối xử với nàng như thế, bà không giết
chết hắn mới là lạ.

Hoàng Hậu đoan trang ngồi trên ghế phượng, bà không phải người

thích nụ cười của người khác, cho nên phi tần hậu cung đều kính sợ bà vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.