CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 440

Vân Khánh Đế đứng bên cạnh, nhìn biểu chất nữ khóc đến không thể

tự đè xuống, muốn mở miệng khuyên hai câu, lại không biết nói cái gì cho
phải. Ông chưa bao giờ thấy bộ dáng Ban Họachật vật như vậy, người đầy
bụi đất, tóc tai rối bời, khuôn mặt trắng noãn cũng dính đầy bui đất, giống
như đã lăn một vòng trên mặt đất vậy.

Trưởng Công Chúa nghe thấy tiếng Ban Hoạ khóc, chầm chậm mở

mắt, nhìn thấy bộ dáng tôn nữ chật vật không chịu nổi, mỉm cười: "Nha đầu
ngốc, khóc cái gì?"

"Tổ mẫu, là Họa Họa vô dụng, là Họa Họa vô dụng."Từng giọt nước

mắt rơi trên mu bàn tay Trưởng Công Chúa, có lẽ là gần chết, thân thể
Trưởng Công Chúa mẫn cảm hơn, mấy giọt nước mắt giống như nước sôi
nóng rực, bỏng đến nội tâm bà đau từng đợt.

"Nha đầu ngốc, chuyện này liên quan gì đến cháu?" Trưởng Công

Chúa dùng hết khí lực toàn thân, nắm chặt tay Ban Họa: "Ngẩng đầu lên,
để tổ mẫu nhìn một cái, xuống đất, tổ mẫu cũng có thể nói với tổ phụ, tôn
nữ của chúng ta đã trưởng thành, đẹp tựa ngàn đoá hoa."

Ban Họa hít mũi một cái, dùng tay áo liều mạng lau vết bẩn trên mặt,

muốn để mặt mình nhìn trắng hơn chút, càng đẹp mắt hơn chút. Thế nhưng
buổi sáng nàng đã trang điểm qua, càng lau sẽ chỉ khiến mặt nàng càng lấm
lem, rất nhanh trên mặt có thêm mấy vết cắt.

"Thật dễ nhìn. " Trưởng Công Chúa cười, cười đến vô cùng dịu dàng,

bà cật lực lấy vòng tay bằng vàng trên cổ tay: "Cái vòng này là trước khi
xuất giá tằng tổ phụ cháu tặng ta, hiện tại ta tặng nó cho cháu."

"Dạ!" Ban Họa không ngừng sát nước mắt trên mặt, nhưng bất kể

nàng lau thế nào, trên mặt như cũ hoàn toàn mơ hồ, lúc vòng tay đeo lên
tay nàng, tâm tình của nàng rốt cuộc không kềm được, ôm cánh tay Trưởng
Công Chúa gào khóc: "Tổ mẫu, ngài đừng rời bỏ ta, ta rất sợ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.