CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 49

đào, vui vẻ mà chạy ra.

Núi rừng lần nữa khôi phục yên tĩnh của nó, Dung Hà nhìn vào hố,

khẽ cười một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: “Tra cho rõ?”

“Hồi Bá gia, Ban Hương Quân và Ban Thế Tử đúng là vô ý lên núi. “

Một người trung niên nam tử đi ra từ đằng sau bụi cỏ: “Có tin đồn đây là
đôi tỷ đệ ‘giàu có’ trong Kinh Thành, bình thường không làm được chuyện
gì đứng đắn.”

“Ban Hương Quân?” Dung Hà suy nghĩ: “Người mấy hôm trước bị từ

hôn?”

“Đúng, chính là nàng.” Nam tử trung niên nghĩ thầm, nhà ai có thể

nuôi được hài tử không có việc gì lại chơi chôn bạc, toàn bộ Kinh Thành
ngoại trừ Tĩnh Đình Hầu phủ, thật đúng là tìm không ra mấy nhà.

Dung Hà bước đến đường núi, nhìn hai tỷ đệ đang chầm chậm xuống

núi, giọng điệu không rõ nói: “Tình cảm tỷ đệ bọn họ hình như rất tốt.”

“Bọn họ là tỷ đệ cùng cha mẹ, tình cảm đương nhiên sẽ không kém.”

Gả sai vặt bên người Dung Hà khẽ nói một câu, chợt nhớ tới một ít chuyện
trước kia, bị dọa đến lập tức im lặng.

“Tỷ, ban nãy tỷ nói láo không cao minh chút nào.” Ban Hằng hừ hừ

nói: “ Nổi danh ‘giàu có” trong Kinh Thành, ta sao có thể làm chuyện nhàm
chán như thế.”

“Có bản lĩnh đệ nghĩ đi.” Ban Họa cầm lấy khăn tay sạch mà nữ hộ vệ

đưa đến: “Ta lớn như vậy, còn chưa bị mất mặt qua.”

Ban Hằng nhỏ giọng thầm: “Nhưng tỷ cũng không thể để đệ chịu nỗi

oan ức này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.