Thạch Tấn trở lại viện của mình, vẫy lui hạ nhân trong phòng, cầm
sách kinh Phật trên kệ, đọc lặp đi lặp lại, tầm nửa canh giờ, hắn quăng kinh
Phật trong tay lên bàn, hai mắt nhắm nghiền.
"Công tử, Tướng gia tìm ngài." Giọng gã sai vặt vang lên bên ngoài.
Thạch Tấn vuốt trán, đứng lên nói: "Ta lập tức tới."
Thạch Sùng Hải thấy Thạch Tấn đến, đợi sau khi hắn hành lễ, nói với
hắn: "Ngồi xuống nói chuyện."
Thạch Tấn thấy thần sắc phụ thân nghiêm túc, nhân tiện nói: "Phụ
thân, chuyện gì xảy ra?"
"Án Trưởng Công Chúa gặp chuyện đã tra rõ, chủ sử sau màn chính là
Huệ vương, những năm này Huệ vương mang lòng oán hận với bệ hạ, điều
động mật thám ngầm vào cung, nhưng một mực ẩn nhẫn không hành động,
liền vì từ từ chờ thời cơ, đoạt được hoàng vị." Thạch Sùng Hải nói ra tin
tức nghe từ Đại Lý Tự cho Thạch Tấn: "Ngươi xem một chút."
"Phụ thân, ông ta đã ẩn nhẫn lâu như vậy, vì sao lại đột nhiên quyết
định hành thích bệ hạ?" Thạch Tấn đại khái nhìn tư liệu mấy lần, có chút
không hiểu: "Đó cũng không phải thời cơ tốt nhất, Huệ vương đã nhẫn lâu
như vậy, tại sao không thể nhịn thêm chút thời gian?"
"Bởi vì ông ta đợi không được rồi. " Thạch Sùng Hải cười lạnh: "Huệ
vương mắc bệnh nặng, đã thế suy sức yếu, người sắp chết luôn điên cuồng.
Xưng đế là chấp niệm cả đời ông ta, nếu như không buông tay đánh cược
một lần, đến chết ông ta cũng sẽ không cam tâm."
"Thế nhưng... Nếu hành thích thất bại, làm sao bệ hạ sẽ buông tha một
nhà Huệ vương?" Thạch Tấn nhớ tới bởi vì việc này mà Trưởng Công Chúa
chết đi, trong lòng hơi đáng tiếc, Huệ vương vọng tưởng, hại người nhà của
ông ta, cũng hại Trưởng Công Chúa.