Nhưng đều ra vẻ không biết thôi, sớm biết tụ hội không có ý nghĩa
như vậy, hôm nay nàng sẽ không tới.
Mặc cho ngươi cảm thấy mình đẹp như tiên nữ hay tài hoa hơn người,
người khác không thích liền không thích, chẳng lẽ có thể ép người ta cưới?
Nếu người khác thì không sao, nhưng Thành An Bá là người Thạch gia họ
muốn ép là ép sao?
"Diêu tiểu thư, ngươi vẽ gì thế?" Một vị cô nương lại gần xem một
chút, có chút không hiểu hỏi: "Chọi gà? Sao ngươi lại vẽ cái này?”Kỳ lạ
nhất chính là, lông con gà này còn rối tung cả lên, như đã bị chọi thua.
"Tùy tiện vẽ chơi thôi mà. " Mắt Diêu Lăng như hai quả hạnh, nhìn có
chút hồn nhiên: "Ngươi không cảm thấy rất thú vị à?"
Đồng bạn của nàng không hiểu lắc đầu, đối với loại thẩm mỹ kỳ quái
này của Diêu Lăng không phản bác được.
Diêu Lăng là người nhỏ tuổi nhất trong số các nàng, phụ thân của
nàng chính là Hộ bộ thượng thư Diêu Bồi Cát, cho nên dù trước đó nàng
luôn được nuôi dưỡng ở nhà ngoại tổ mẫu, gần đây mới trở lại Kinh Thành,
cũng không có bao nhiêu người dám để nàng nhìn sắc mặt. Cộng thêm
Diêu Bồi Cát vốn là người vẽ giỏi, Diêu Lăng kế thừa mấy phần phong thái
của ông ấy, nên năm nay nàng gần mười bốn tuổi, cũng có chút danh tiếng
ở Kinh Thành.
"Hoa hoa thảo thảo, đều là vật chết, gì mà xuất trần sáng chói đều là
những người tầm thường chúng ta phụ hoạ cho chúng nó. " Diêu Lăng thêm
vài cọng lông rơi xuống đất bên cạnh con gà, lập tức con gà liền tăng thêm
tươi sống: "Ta thích tranh vật sống, còn thích người hoạt bát."
"Thôi thôi, miệng ngươi đầy đạo lý, dù sao ta cũng nói không lại
ngươi."