CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 621

"Mặc Ngọc?" Dung Hà nhịn không được cười lên, một con ngựa trắng

tên là Mặc Ngọc?

"Ừ, cặp mắt của nó rất đẹp, giống như mặc ngọc. " Nhắc đến ngựa yêu

của mình, Ban Họa vô cùng kiêu ngạo: "Sau này có cơ hội, ta dẫn nó so kỵ
thuật với chàng."

"Được." Dung Hà đồng ý.

Mặt Đỗ Cửu không thay đổi nghĩ, ngựa nhà mình gọi Mặc Ngọc, ngựa

nhà khác gọi Bạch Ngọc Cao, không thêm chữ Cao phía sau không phải tốt
hơn sao?

"Được rồi. " Ban Họa thu tay từ người con ngựa:"Chàng về đi."

Dung Hà nhìn Ban Họa, mắt của nàng rất đẹp, giống như một hồ

nước, sạch sẽ trong suốt, sạch sẽ đến khiến y kém chút không dời nổi mắt.
Thế nhưng đôi trong mắt sạch sẽ này, không có không bỏ, không có lưu
luyến, thậm chí không nhìn thấy bao nhiêu tình nghĩa.

Nàng không thích y, hoặc nói... Không động tâm với y.

Nàng nhìn ánh mắt y, giống như đang nhìn một vật trang trí ưa thích,

một con Khổng Tước xinh đẹp, có kinh diễm, có thưởng thức, thiếu hụt duy
nhất chính là tình cảm giữa nam và nữ.

"Cáo từ." Dung Hà cười.

"Ừm. " Ban Họa cười đến mặt mày cong cong, khoát tay với Dung

Hà: "Đi thong thả."

Tiếng vó ngựa nhẹ vang lên, đợi bóng dáng Dung Hà không thấy nữa,

Ban Họa quay đầu nói với Ban Hằng: "Đi, trở về."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.