Thạch Tấn nghe vậy giận tái mặt: "Ý Lưu đại nhân nói là, Thạch gia
chúng ta trong ba nhà đó?"
"Xác thực như thế. " Đối mặt với sắc mặt Thạch Tấn khó coi, Lưu Bán
Sơn nửa bước không lùi: "Ngoại trừ quý phủ, từng mua thứ này còn có phủ
Trung Bình Bá, phủ Tĩnh Đình Công."
Nghe được tên phủ Tĩnh Đình Công, Thạch Tấn rủ xuống mí mắt uống
một ngụm trà: "Nếu Lưu đại nhân muốn biết hướng đi của trân châu, ta sẽ
để hạ nhân đi thăm dò một chút."
Gia đình giàu có đều có tổng quản sự và phân công quản lý mọi
chuyện, mua thứ gì, đồ vật ai dùng, đều sẽ có ghi chép của mình. Thạch
Tấn lên tiếng, không đến hai phút thì có hạ nhân đến báo cáo, xác thực
trong phủ mua trân châu này, nhưng mặc dù trân châu này khó có được,
nhưng phu nhân và tiểu thư chê nó có chút nhỏ, không lấy làm trâm cài
đầu, chỉ có trước đó vài ngày tiểu thư lấy một ít làm giày thêu.
Nghe được hai chữ giày thêu, ánh mắt đám người Đại Lý Tự đều bày
ra, có một quan viên lỗ mãng thậm chí nhịn không được nói: "Thạch đại
nhân, không biết có thể để hạ quan nhìn những giày thêu này một chút
không."
"Làm càn!" Thạch Tấn lập tức buông xuống chén trà: "Chư vị đại
nhân tới làm nhục Thạch gia ta, hay đến tra án đây?"
Giày thêu của nữ nhi, làm sao có thể tùy ý lấy ra cho những nam nhân
này xem?
"Chư vị đại nhân đều là người đọc đủ thứ thi thư, sao có thể nào đưa
ra yêu cầu hoang đường như vậy?"
"Thạch đại nhân xin bớt giận, đồng liêu hạ quan nhất thời gấp gáp,
trong lời nói có chỗ mạo phạm, xin Thạch đại nhân thứ tội. " Lưu Bán Sơn