CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 73

gì, đừng tưởng nàng ta không biết, Khang Ninh đối với Bá gia cũng có mấy
phần tâm tư.

Trời tối một người yên lặng tiến vào mộng, Ban Họa trở người trên

giường, cả người tiến vào một giấc mơ.

Trong mộng nàng mặc y phục đơn bạc, nhìn cả bàn món ngon và

người nam nhân bên cạnh, hình như hơi ngốc ra.

Ban Họa biết mình đang nằm mơ, thậm chí nàng có thể lấy góc độ

người xem nhìn mình khuôn mặt mơ hồ của người kia, loại cảm giác này có
chút kỳ lạ, kỳ lạ hơn chính là, nàng cảm giác được mình đối với người nam
nhân bên cạnh này mang lòng cảm kích.

Rất nhanh nàng nhìn thấy mình từ trong phòng đi ra, trên người có

thêm một chiếc áo lông thật dày.

Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, nàng nhìn thấy có quý nữ đang cười nhạo

nàng, khoa tay múa chân với nàng, nhưng lại không dám làm gì nàng.

Tiếp đó nàng nhìn thấy mình chết rồi, ngã vào một đống tuyết thật dày,

máu tươi đỏ thẫm lan trên nền tuyết trắng, như màu đỏ thẩm của một đóa
hoa Mẫu Đơn đang nở rộ, xinh đẹp cực kỳ.

Ban Họa nhịn không được cảm khái, nàng quả nhiên là một mỹ nhân

tuyệt thế, dù có chết, cũng chết thê mỹ như vậy.

Mùa đông gió mang theo bông tuyết, nhưng trong mơ Ban Họa không

cảm nhận được lạnh, tiếng gió thổi thê lương như tiếng một nữ nhân đang
khóc, nàng đứng trước thi thể của mình, nhìn thấy mũi tên đang cắm trên
lưng, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ đây là kết cục của giấc mơ lần
trước?

Thì ra sau này mình sẽ thảm như thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.