"Dung Quân Phách. " Thạch Phi Tiên gọi Dung Hà lại, sắc mặt
nghiêm túc nhìn y:"Ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi thà rằng
thành hôn với loại nữ nhân như Ban Họa, cũng không đồng ý liếc nhìn ta
nhiều thêm một cái?"
Ban Họa nghe vậy dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Thạch Phi
Tiên, biểu lộ trên mặt khó coi.
Trên đời có một số người tự nhận thâm tình, cho dù người khác không
thích họ, cũng muốn kiên trì vì tình cảm của mình yêu cầu một đáp án, nếu
đối phương không trả lời, thì là lạnh lùng vô tình. Dù người này đã có
người yêu, hoặc có nương tử, những người này cũng sẽ không cảm thấy
vấn đề của mình khó trả lời bao nhiêu, đối phương nhất định phải trả lời
mới tính lễ phép.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ qua, bất kể trường hợp đặt câu hỏi, vốn
đã không lễ phép, mặc kệ vì mục đích gì.
Mà thế nhân cũng hầu như là bị một số người nỗ lực và thâm trầm làm
cảm động, nói thí dụ như hiện tại, Ban Họa thấy ở đây có một số người đã
bắt đầu cảm động.
Đúng vậy, một nữ tử xinh đẹp nhu nhược cảm mến một nam nhân, đây
là chuyện tuyệt vời thế nào, thậm chí đáng giá người viết sách lập truyền,
đồng thời đến cảm khái tình yêu của nàng ta một phen. Nếu nam nhân
không cảm khái một phen, đâu còn tính là phong lưu tài tử gì nữa?
"Thạch cô nương. " Dung Hà dừng bước lại: "Ngươi ở trong mắt Dung
mỗ, không khác với tất cả cô nương trong Kinh Thành, mà Phúc Nhạc
Quận Chúa lại không giống vậy."
"Mong ngươi sau này đừng hỏi tại hạ vấn đề này, càng không muốn
hỏi vấn đề này trước mặt vị hôn thê của tại hạ,lời hỏi ra miệng sẽ chỉ làm