không ít người xem náo nhiệt, tất cả mọi người đang đợi người Ban gia sẽ
có phản ứng gì.
Ban Họa nhìn vẻ mặt kích động của những người đọc sách dưới lầu,
nhẹ hừ một tiếng sau đó dời đi ánh mắt.
Ban Hằng thấy ánh mắt những người dưới lầu như chó sói theo dõi tỷ
hắn, thì chen đến cầu thang, chắn Ban Họa bên trong.
"Tĩnh Đình Công!" Thạch Sùng Hải nhìn thấy Ban Hoài, còn chưa nói
hai câu, đã đỏ vành mắt trước, xá dài đến cùng với Ban Hoài: "Tại hạ dạy
nữ không nghiêm, thật sự là hổ thẹn, hổ thẹn, tại hạ không mặt mũi nào gặp
ngươi."
Ánh mắt Ban Hoài đảo qua tân khách bốn phía xem náo nhiệt, tránh đi
lễ của Thạch Sùng Hải, không để ý lắm nói: "Không sao, không phải ngươi
đã gặp được sao? Dù nữ nhi này của ngươi không dạy tốt, Nhưng may mắn
vận khí ta tốt, bảo vệ được mạng."
Nói xong câu đó, ông thở hồng hộc ngồi xuống ghế bên cạnh, có chút
xấu hổ nói: "Để các vị chê cười, lá gan ta có chút nhỏ, chuyện lần này dọa
ta bệnh một trận. Hôm nay vốn không muốn ra ngoài, nhưng nghĩ đến nếu
hôm nay ta không đến, Thạch Tướng gia sẽ nghĩ nhiều, cũng chỉ có thể
miễn cưỡng tới. Vả lại tinh thần ta quả thực không tốt lắm, nếu có chỗ nào
thất lễ, mong chư vị thứ lỗi nhiều hơn."
Đám người nghe vậy nhao nhao quan tâm tới tình trạng cơ thể Ban
Hoài, một đống người lao nhao, vô cùng náo nhiệt.
Thạch Sùng Hải ở bên cạnh cũng cười theo, nói tạ lỗi, nhưng rất nhiều
người vội vàng nịnh nọt Ban Hoài, không ai để ý ông ta làm gì.
Ban Họa không có tâm tư xem nháo kịch này, quay đầu lại đối mặt với
hai con ngươi của Thạch Tấn. Tầm mắt hai người giao nhau trong không