CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 811

Bọn thị vệ không cách nào, cuối cùng chỉ có thể chém đứt gốc cây kia,

mới khiến Hoàng Đế tin tưởng, người xấu đã bị bắt đi. Nhưng Vân Khánh
Đế cả đêm này ngủ cũng không tốt, ông thỉnh thoảng bừng tỉnh, trong
miệng lẩm bẩm Phò Mã, Thành An Bá các loại, trên mặt còn mang theo
hoảng sợ.

Lòng bàn tay Hoàng Hậu phát lạnh, bà biết Phò Mã và Thành An Bá

trong miệng bệ hạ là ai, nhưng cũng vì bà biết, mới cảm thấy trong lòng
không ngừng lạnh.

Phò Mã Trưởng Công Chúa, năm đó có chút chiếu cố với bệ hạ, bệ hạ

bị Nhị Hoàng Tử tính toán, cuộc đi săn mùa thu con mồi không đủ, Phò Mã
lén đưa con mồi của mình cho ông. Bệ hạ trên triều đình bị xa lánh, Phò Mã
cũng chống đỡ cho bệ hạ. Còn phụ thân Thành An Bá Dung Hà, năm đó
thời niên thiếu là thư đồng bên cạnh bệ hạ, khi bệ hạ gian nan nhất làm bạn
với ông, trợ giúp ông.

Sau đó Thành An Bá trung niên mất sớm, trưởng tử cũng mất, phủ

Thành An Bá lớn như vậy, cũng chỉ còn lại một mình Dung Hà, bà biết bệ
hạ nhớ tình cũ, cho nên rất chiếu cố Dung Hà.

Nhưng nếu như chân tướng của sự thật là thế, khi bệ hạ nhắc đến tên

hai người kia, vì sao mặt đầy hoảng sợ? Bệ hạ... Đến tột cùng đã làm gì hai
người này?

Hoàng Hậu ngồi bất động bên long sàn một đêm, thẳng đến khi trời

sắp sáng, bà đứng người lên thân thể có chút cứng ngắc, nhìn xuyên ra
ngoài cửa sổ: "Người tới, mời Thái Tử đến."

"Vâng."

Một nén nhang sau, Vân Khánh Đế tỉnh lại, ông thấy ánh sáng bên

ngoài mông lung, ông nhớ nên vào triều rồi, hôm nay có đại triều hội. Sau
đó ông động không nổi như cũ, thậm chí trên người không có chút tri giác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.