Giống nhà Tĩnh Đình Công, không thể mất thánh ý.
"Không gì là nên hay không nên cả. " Ban Họa bình tĩnh nhìn Dung
Hà: "Với ta mà nói, chỉ có bằng lòng hay không."
Dung Hà mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt Ban Hoạ, cứ như muốn
xuyên qua đôi mắt này nhìn vào linh hồn nàng.
"Cuộc sống có nhiều thứ không nắm chắc, coi như hôm nay ta không
đến thăm chàng, không có nghĩa là Ban gia chúng ta có thể vĩnh viễn phú
quý. " Ban Họa tùy ý cười một tiếng: "Huống chi không phải ta đã nói với
chàng, người Ban gia không để người mình chịu ấm ức. Nếu như chàng
cảm thấy ta không nên tới, vậy ý của chàng chính là, chúng ta không nên
xem chàng thành người một nhà sao?"
Lông mày Dung Hà giật giật, lông mi thon dài giống như bàn chải,
trước mắt thâm thúy lướt qua: "Họa Họa..."
"Hả?" Ban Họa không rõ vì sao y gọi tên mình mà không nói gì.
Dung Hà cười: "Cảm ơn nàng."
"Không phải như chàng nói, không cần nói với ta mấy chữ này?" Ban
Họa từ trên ghế đứng người lên: "Thấy tinh thần chàng còn tốt như thế, ta
an tâm."
"Nàng muốn đi sao?" Dung Hà rủ mắt xuống, bộ dáng nằm lỳ trên
giường có chút điềm đạm đáng yêu.
"Ta ra ngoài dặn dò hạ nhân nhà chàng một lát. " Ban Họa muốn nói
mình cần phải trở về, nhưng nhìn dáng vẻ thất vọng kia của y, lời đến khóe
miệng lại thay đổi:"Ta ở với chàng một lúc nữa mới đi.”