CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 975

mưa tung tóe văng lên người nàng.

"Không ngại." Ban Họa gặp hai tiểu nha hoàn cản trước mặt mình.

Kéo các nàng về sau: "Cẩn thận, các ngươi không nên khiến bản thân bị
ướt."

"Quận Chúa..." Hai nha hoàn kinh ngạc nhìn Ban Họa, trong mắt

mang theo chút cảm động.

Trong màn mưa, Dung Hà cầm một cây dù chầm chậm đến, y đi lên

bậc thang, nhìn Ban Họa cười cười nói nói với mấy nha hoàn, còn chưa
nhìn thấy y, dịu dàng nói: " Họa Họa."

"Sao chàng lại tới đây?" Ban Họa quay đầu, nhìn nam nhân đang che

dù: "Vết thương trên người chàng còn chưa tốt, sao có thể bị dính mưa?"

"Nghe được Họa Họa tới, bên ngoài lại có mưa, sao ta có thể ngồi

yên?" Dung Hà giơ dù lên đầu Ban Họa, cười dịu dàng một tiếng với nàng:
" Đã hai ngày nàng không tới."

"Hai ngày trước quá nóng, thực sự không muốn ra cửa. " Ban Họa

sóng vai cùng y, thuận theo hành lang cửu khúc đã đến trên hồ, nước mưa
rơi trên dù phát ra tiếng bịch bịch bộp bộp.

"Cẩn thận." Dung Hà nhẹ nhàng vòng quanh vai nàng, nghiêng dù

sang bên nàng: "Nghiêng sang đây thêm tý nữa."

Ban Họa nhẹ nhàng cười nhìn y một cái, quay đầu nhìn về phía hoa

sen nở rộ trong hồ: " Hoa sen trong mưa, hình như có một phong vị khác."

Nghe vậy, bước chân Dung Hà chậm dần, cùng Ban Họa chậm rãi

thưởng hoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.