CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 243

Tháng Tám Năm 1977

I

DAVID CHẠY LÊN CẦU THANG VÀ BƯỚC VÀO CĂN PHÒNG GIẢI

LAO tĩnh mịch của trường, ngừng lại một lát để lấy hơi và chỉnh đốn lại
tác phong. Anh đã trễ buổi hòa nhạc của Paul, rất trễ rồi. Anh định rời
bệnh viện sớm hơn, nhưng ngay khi bước ra cửa thì xe cứu thương lại
mang tới một cặp vợ chồng già: người chồng trượt chân trên cầu thang
và rơi trúng bà vợ. Chân ông ta bị gãy, tay bà vợ cũng vậy; ông cần phải
nẹp và đóng đinh vào chân. David gọi cho Norah, nghe thấy sự giận dữ
gần như không thể kìm nén trong giọng nói của nàng, tự bản thân anh
đã đủ cáu rồi nhưng anh chẳng quan tâm, thậm chí còn sung sướng khi
chọc tức được nàng. Xét cho cùng, nàng đã lấy anh thì phải hiểu được
công việc của anh chứ. Sự im lặng giữa hai người dâng cao trong một
lúc lâu trước khi anh gác máy.

Sàn nhà lát đá mài có sắc hồng nhạt, các ổ khóa sắp thành hàng

trên những bức tường hành lang sơn màu xanh đậm. David đứng đó
lắng nghe, trong giây lát chỉ nghe thấy nhịp thở của mình, rồi sau đó
một tràng pháo tay vang lên dẫn anh xuống đại sảnh tới cánh cửa đôi
bằng gỗ của thính phòng. Anh kéo một cánh cửa rồi bước vào trong, để
cho mắt tự điều chỉnh. Mọi chỗ ngồi đã được sắp xếp; một biển các
mái đầu tối thẫm chảy xuống phía sân khấu thắp đèn rực sáng. Anh
nhìn lướt qua họ, tìm kiếm Norah. Một phụ nữ trẻ đưa cho anh tờ
chương trình, rồi khi một chàng trai mặc quần bò cạp trễ bước ra phía
trước sân khấu và ngồi xuống cùng cây kèn saxophone, cô chỉ vào cái
tên thứ năm từ trên xuống. Anh thở một hơi dài khoan khoái và cảm
thấy bớt căng thẳng hẳn. Paul được xếp số 7; anh đã tới vừa kịp lúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.