CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 245

tới những xứ sở vừa trần tục vừa kỳ thú. David đã đi cùng nàng vài lần
trong những ngày đầu, khi quy mô những chuyến đi còn nhỏ và ít tham
vọng hơn: xuống thăm Động Ma mút hay đi thuyền trên sông
Mississippi. Lần nào anh cũng kinh ngạc trước Norah, trước con người
mà nàng đã trở thành. Những người khách đi cùng đoàn tìm đến nàng
với tất cả những lo âu và thắc mắc của họ: thịt bò nấu chưa chín, buồng
quá nhỏ, điều hòa nhiệt độ bị hỏng, giường quá cứng. Nàng chăm chú
lắng nghe, và bình tĩnh trước mọi vấn đề, gật đầu, vỗ vai, với tay lấy
điện thoại. Trông nàng vẫn vô cùng xinh đẹp, cho dù nhan sắc ngày xưa
có phần nhỉnh hơn hiện giờ. Nàng làm việc tốt, và đã có hơn một phụ
nữ lớn tuổi kéo anh ra một chỗ chỉ cho anh thấy mình may mắn đến
nhường nào.

Anh đã phải tự hỏi liệu họ sẽ nghĩ gì, những người đàn bà này, nếu

họ là người tìm thấy quần áo của nàng vứt một đống trên bãi biển.

“Em không có quyền giận dữ với anh, Norah,” anh thầm thì. Người

nàng tỏa ra hương cam nhè nhẹ, và miệng mím chặt. Trên sân khấu,
một chàng trai trẻ trong bộ vest xanh ngồi xuống trước cây đàn piano,
bẻ ngón tay. Sau giây lát, cậu ta dạo phím, những nốt nhạc ngân lên.
“Chẳng đúng tẹo nào,” David nói.

“Em không giận. Em chỉ lo cho Paul thôi. Anh mới là người giận dữ.”

“Không, đó là em,” anh nói. “Em đã thành ra thế kể từ hồi ở Aruba.”

“Nhìn vào gương xem,” nàng thầm thì lại. “Trông anh như vừa nuốt

phải con thạch sùng bò trên trần nhà ấy.”

Sau đó, một bàn tay đặt lên vai anh. Anh quay sang và thấy một phụ

nữ to béo ngồi cạnh chồng, bên cạnh là cả một lũ con.

“Xin lỗi,” bà ta nói. “Ông là bố cậu Paul Henry, phải không? Ừm, trên

kia là cậu con trai Duke nhà tôi đang chơi piano, và nếu ông không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.