CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 247

cảm giác phấn khích nhẹ nhàng. Anh hầu như không ngủ, và giờ anh
muốn quay về nhà ngay và chụp một cuộn phim về Norah trên cát.
Nhưng họ thấy căn nhà gỗ tĩnh mịch, lạnh ngắt và trống trải, tràn ngập
ánh sáng và tiếng sóng vỗ. Norah bỏ lại một bát cam ở chính giữa bàn.
Cốc cà phê của nàng được rửa sạch sẽ và úp trong bồn cho ráo nước.
Norah? anh gọi, rồi lặp lại, Norah? Nhưng nàng không đáp lời. Có lẽ
con đi chạy bộ một chút đây, Paul nói, bóng nó đổ dài xuống bậc cửa
sáng, và David gật đầu.

Để mắt tìm mẹ con nhé, anh nói.

Một mình trong căn nhà, David để bát cam sang quầy bếp và rải

những tấm ảnh của mình lên bàn. Chúng rung rinh trong gió nhẹ, anh
phải lấy mấy chiếc cốc đong rượu chặn lại. Norah vẫn phàn nàn rằng
anh đang bị nhiếp ảnh choán hết tâm trí – sao anh lại mang bộ ảnh đi
nghỉ mát mà không phải thứ nào khác? – và có lẽ điều đó là sự thật.
Nhưng Norah đã lầm về phần còn lại. Anh không dùng chiếc máy ảnh
để chạy trốn thực tại. Đôi khi, ngắm những hình ảnh dần hiện lên trong
chậu rửa phim, anh thoáng thấy tay nàng, đường cong của hông, và
lặng đi trong xúc cảm sâu sắc của tình yêu anh dành cho nàng. Anh vẫn
loay hoay sắp xếp tới lui những tấm anh thì Paul quay về, cánh cửa
đóng sập sau lưng anh.

“Đi nhanh thế con,” David nói, đoạn ngước lên nhìn.

“Mệt,” Paul đáp. “Con mệt.” Thằng bé đi thẳng qua phòng ăn và biến

vào phòng riêng.

“Paul?” David gọi. Anh bước về phía cửa và vặn nắm đấm. Cửa đã

khóa.

“Con chỉ mệt thôi,” Paul nói. “Mọi chuyện đều ổn.”

David đợi thêm vài phút nữa. Gần đây Paul hay ủ rũ như vậy. Không

có việc gì David làm mà có vẻ hợp lý cả, và tồi tệ nhất là những lúc phải
nói chuyện với Paul về tương lai của nó. Tương lai Paul có thể vô cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.