phiền, chúng tôi rất muốn nghe nó chơi.”
David chạm mắt Norah, và trong thời khắc giao thoa ngắn ngủi ấy,
nàng thậm chí còn xấu hổ hơn anh.
Anh ngả lưng ra sau ghế và lắng nghe. Chàng trai trẻ này, Duke, một
người bạn của Paul, chơi piano một cách dè dặt, tuy nhiên cậu chơi rất
tốt, kỹ thuật nhuần nhuyễn và cũng rất tình cảm. David ngắm đôi bàn
tay cậu lướt trên các phím đàn, tự hỏi liệu Duke và Paul nói những
chuyện gì khi hai đứa cùng đạp xe qua những con đường vắng lặng của
khu lân cận. Chúng mơ ước gì, hai chàng trai này? Paul đã kể cho bạn
những gì, chuyện mà nó không bao giờ nói với bố nó?
Quần áo của Norah, vứt thành một đống rực rỡ trên nền cát trắng,
gió thổi tung vạt áo sặc sỡ của nàng: đó là điều mà họ không bao giờ
đả động đến, dù David nghi rằng Paul cũng đã nhìn thấy. Sáng hôm đó
hai bố con dậy rất sớm để đi câu cá, họ lái xe tới bờ biển trong bóng tối
nhập nhoạng buổi rạng đông, đi qua những ngôi làng nhỏ ven đường.
Họ không phải những người hay chuyện, cả anh và Paul, nhưng vẫn
luôn có sự đồng cảm ngay từ ban đầu, giống như một bên quăng dây và
bên kia bắt dây, và David đã chờ đợi cơ hội này để được ở bên con trai
mình, nó lớn quá nhanh, giờ đây cứ như một điều bí ẩn đối với anh.
Tuy nhiên chuyến đi đã bị hủy, động cơ của chiếc thuyền bị hỏng và
người chủ thuyền đang ngồi chờ phụ tùng mới. Thất vọng, hai bố con
nán lại một lát ở bến tàu, uống soda cam và ngắm mặt trời mọc trên
mặt biển phẳng như gương. Sau đó họ lái xe trở lại nhà.
Ánh sáng buổi sớm hôm đó thật đẹp, và David, dù hơi thất vọng,
cũng vẫn háo hức quay lại với chiếc máy ảnh. Anh nghĩ ra một ý tưởng
khác, lúc nửa đêm, cho những bức ảnh của mình. Howard đã chỉ cho
anh một nơi có thể chụp thêm tấm ảnh nữa giúp kết nối toàn bộ chuỗi
ảnh lại với nhau. Howard là một anh chàng dễ thương và sâu sắc. Cuộc
trò chuyện của họ luẩn quẩn trong tâm trí David suốt đêm, tạo ra một