CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 132

biết rồi. Caroline xoa đầu nó, miệng thì thầm. Mẹ biết rồi, con yêu, mẹ
biết rồi. Cô nhận ra dấu chân của Leo trên một mảng tuyết đang tan
dần, một vết sâu hoắm của đôi ủng ông đi, và thấy nhẹ nhõm hẳn. Ông
đã đi theo lối này, và ông có mặc quần áo.

À, ít nhất thì ông cũng có đi ủng.

Đi hết khu nhà kế bên, cô tới chỗ 105 bậc thang dẫn xuống Đồng

Koening. Chính Leo đã nói cho cô biết số bậc ở đó vào một buổi tối
ngay sau bữa ăn đêm, ấy là lúc ông còn đang lịch sự nền nã. Giờ ông
đang đứng dưới chân dải cầu thang xi măng dài dằng dặc, tay buông
thõng hai bên, mái tóc bạc lởm chởm, trông ông mới hoảng hốt, bối rối
và đau đớn làm sao, tới độ cơn giận dữ của cô bỗng chốc tan biến.
Caroline không ưa Leo March – ông chẳng phải người dễ mà ưa nổi –
nhưng sự oán ghét cô dành cho ông thường pha chút lòng trắc ẩn. Bởi
trong những giây phút như lúc này, cô nhận ra cả thế giới đang nhìn
nhận ông ra sao, họ chỉ thấy một ông già bạc nhược và lẩn thẩn, chứ
không phải một bộ óc vĩ đại đã và vẫn đang là Leo March.

Ông quay lại và trông thấy cô, chỉ sau giây lát, vẻ thất thần đã tan

biến trên gương mặt ông.

“Nhìn đây!” ông gào lên. “Nhìn đây, cô ả, rồi khóc đi nhé!”

Nhanh như chớp, mặc kệ tuyết đã đóng thành một dải băng nằm

bất động giữa những bậc thang, Leo chạy lên chỗ cô đứng, chân đưa
thoăn thoắt như được trợ lực bởi chất adrenaline quen thuộc và một
thứ nhu cầu bức thiết nào đó.

“Tôi cá là cô chưa bao giờ được thấy cái gì như vậy đau,” ông chạy

tới những bậc trên cùng, vừa nói vừa thở hổn hển.

“Ông nói đúng,” Caroline nói. “Cháu chưa thấy bao giờ thật. Mà

cháu cũng mong là không bao giờ phải thấy lần nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.