CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 183

“Bố, bố nhìn xem!” Paul nói. “Xem con tìm được gì này!”

Anh mở nắm tay bé tí của con ra. Vài miếng đá dẹt, những chiếc đĩa

mỏng với một cái lỗ ở chính giữa, nằm trong lòng bàn tay nó, chỉ nhỏ
cỡ chiếc khuy áo.

“Tuyệt quá,” David vừa nói vừa cầm một mảnh lên. “Con tìm ở đâu

thế?”

“Hôm qua. Lúc con theo Jason đến nông trại của ông bạn ấy. Ở đó

có một con lạch, phải coi chừng vì mùa hè năm ngoái Jason đã trông
thấy cả một con rắn hổ mang, nhưng bây giờ trời lạnh quá rắn không ở
được, nên bọn con đã lội vào rồi con tìm thấy mấy mảnh đá này ngay
gần mép nước.”

“Chà.” David mân mê mảnh hóa thạch; nhẹ bẫng và mỏng mảnh,

phải tới hàng ngàn năm tuổi, được thời gian lưu giữ chính xác hơn bất
cứ tấm ảnh nào. “Những mảnh hóa thạch này là một phần của một cây
huệ biển đấy, Paul à. Con biết đấy, thời xa xưa, phần lớn Kentucky từng
nằm dưới mực nước biển.”

“Thật ạ? Hay quá. Có ảnh ở trong cuốn sách về đá không bố?”

“Chắc có. Để bố dọn dẹp đã rồi bố con mình sẽ cùng xem. Làm sao

kịp bây giờ?” anh nói, đoạn bước ra phía cửa buồng tối và ngó ra ngoài.
Đó là một ngày mùa xuân đẹp trời, không khí thoáng đãng và ấm áp,
hoa sơn thù du nở rộ xung quanh vườn. Norah đã bày bàn ăn và trải lên
đó những tấm khăn rực rỡ. Nàng còn sắp cả đĩa và cốc uống rượu, ghế
và khăn ăn, cùng những bình hoa. Một cây cột hoa

(12)

, vốn là một cây

dương hơi cong được trang trí mà thành, đặt giữa sân, những dải ruy
băng sặc sỡ rủ xuống. Cũng do nàng tự tay làm. David đã đề nghị giúp
đỡ, nhưng nàng từ chối.

Tránh ra đi, nàng đã nói vậy. Đó là điều tốt

nhất anh có thể làm bây giờ. Vậy là anh nghe lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.