CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 283

cố nén cười – người phụ nữ mà nó chưa bao giờ biết đến lại chính là bà
nội nó.

“Rồi bà có chết không ạ?” nó hỏi.

“Bà con ấy hả? Có. Nhưng nhiều năm sau cơ. Ông con cũng thế. Cả

hai ông bà đều không thọ. Ông bà sống vất vả lắm, Paul ạ. Họ chẳng có
tiền bạc gì cả. Không phải chứ không giàu có thôi đâu. Ý bố là đôi khi
cả nhà còn chẳng biết liệu có thứ gì để mà ăn không nữa. Điều đó làm
ông con đau lòng lắm, ông con là một người làm việc rất chăm chỉ. Và
nó làm cả bà con đau lòng nữa, vì họ không thể giúp gì nhiều cho cô
June. Khi bố bằng tuổi con, bố đã kiếm được một công việc, nhờ thế bố
có thể đi học trung học dưới thị trấn. Rồi cô June mất, và bố đã tự hứa
với mình. Bố sẽ đi và cứu giúp cuộc đời.” Ông lắc đầu. “Ừm, tất nhiên
bố đã không thực sự làm được thế. Nhưng chúng ta ở đây, Paul ạ.
Chúng ta có rất nhiều thứ. Chúng ta không bao giờ phải lo xem có đủ
thức ăn để ăn không. Con có thể vào bất cứ trường đại học nào con
muốn. Vậy mà tất cả những gì con có thể nghĩ đến là hút hít với lũ bạn
và vứt bỏ mọi thứ.”

Cơn bức bối trong bụng Paul giờ đã dâng lên đến tận họng, nó

không biết phải nói sao. Cảnh vật xung quanh vẫn quá sáng chói và
chưa thật sự đứng yên. Nó muốn nỗi phiền muộn trong giọng nói của
bố biến mất, muốn xóa tan bầu không khí im lặng đang choán lấy cả
ngôi nhà họ. Hơn tất cả mọi thứ, nó đã mong sao giây phút này – bố
ngồi bên cạnh nó và kể cho nó nghe mẩu câu chuyện về gia đình –
đừng bao giờ kết thúc. Nó đã sợ rằng mình sẽ nói gì không phải và phá
hỏng tất cả, giống như quá nhiều ánh sáng chiếu lên giấy sẽ làm hỏng
bức ảnh. Một khi điều đó xảy ra bạn chẳng thể nào làm lại được nữa.

“Con xin lỗi,” nó nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.