Bố gật đầu, nhìn xuống. Rất nhanh và khẽ khàng, tay ông lướt qua
mái tóc Paul.
“Bố biết,” ông nói.
“Con sẽ dọn dẹp mọi thứ.”
“Ừ,” ông nói. “Bố biết mà.”
“Nhưng con yêu âm nhạc,” Paul nói, nó biết rằng đó là điều không
nên phát ngôn, một luồng ánh sáng đột ngột có thể khiến tấm giấy ảnh
đen thui lại, nhưng nó không ngăn nổi bản thân mình. “Chơi nhạc là
cuộc sống của con. Con sẽ không bao giờ từ bỏ đâu.”
Bố ngồi im lặng một lúc lâu, đầu ông cúi xuống. Sau đó ông thở dài
và đứng dậy.
“Bây giờ con đừng vội đóng lại bất kỳ cánh cửa nào,” ông nói. “Bố
chỉ yêu cầu có thế thôi.”
Paul nhìn bố biến mất trong phòng tối. Rồi nó quỳ xuống và bắt đầu
nhặt nhạnh những mảnh kính vỡ. Xa xa, tàu chạy hối hả, bầu trời bên
ngoài những ô cửa sổ trải dài đến vô tận, trong vắt và xanh thăm thẳm.
Paul ngừng lại một lát trong ánh nắng gắt buổi sớm, lắng nghe tiếng
bố làm việc trong buồng tối, hình dung ra cảnh chính đôi bàn tay ấy đã
cử động thật cẩn trọng bên trong cơ thể của một người nào đó, tìm
kiếm để hàn gắn những vết thương.