CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 396

Bà đưa tay lên che mắt, nhìn sang bên kia cánh đồng thấy Bree giờ

đã về khá gần.

“Chỗ đấy không xa lắm đâu,” Bree gọi to. “Chỉ men theo con đường

một chút nữa thôi. Bà ta nói ta không lo lạc đường đâu.”

Họ quay vào xe và đi thêm một đoạn nữa dọc con đường hẹp, qua

những dải đồi nối nhau. Sau vài dặm, họ bắt đầu thấy thấp thoáng
những tòa nhà màu trắng sau hàng cây bách. Rồi đột nhiên Thánh
đường Gethsemani hiện ra, kỳ vĩ, trơ trọi và giản dị, nổi bật giữa khung
cảnh xanh ngút mắt. Bree đánh xe vào bãi đỗ dưới hàng cây xào xạc.
Khi họ ra khỏi xe, chuông bắt đầu ngân vang, gọi các tu sĩ về cầu
nguyện. Họ đứng lắng nghe, thanh âm trong trẻo nhạt dần giữa thinh
không trong vắt, đàn bò thơ thẩn gần đó và mây uể oải trôi trên đầu.

“Đẹp quá,” Bree nói. “Thomas Merton từng sống ở đây, chị biết

không?’ Ông ấy đã đến Tây Tạng để diện kiến Đạt Lai Lạt Ma rồi. Em
thích tưởng tượng ra khoảnh khắc ấy lắm. Em thích tưởng tượng ra
cảnh tất cả các vị tu sĩ ở trong đó, ngày qua ngày đều làm những việc
như nhau.”

Paul gỡ cặp kính râm xuống. Đôi mắt sẫm của thằng bé trong veo.

Cậu thò tay vào túi áo và bày những viên đá nhỏ lên nắp ca pô.

“Mẹ có nhớ những thứ này không?” cậu hỏi, khi Norah nhặt một

viên lên, ngón tay mân mê chiếc đĩa đá trắng nhẵn mịn ở giữa có một
cái lỗ. “Hóa thạch đấy. Của hoa huệ biển. Bố đã dạy con, cái hôm con
bị gãy tay ấy. Con đã đi bộ một vòng khi mẹ vào trong nhà thờ. Thứ này
có ở khắp nơi.”

“Mẹ quên rồi,” Norah chậm chạp nói, nhưng rồi ký ức ùa về: chiếc

vòng cổ Paul đã làm, bà đã lo lắng biết bao rằng thằng bé có thể bị dây
thắt quanh cổ và ngạt thở. Tiếng chuông ngân tan dần trong bầu không
khí trong trẻo. Chỉ nhỏ bằng chiếc cúc áo, mẩu hóa thạch nhẹ và ấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.