CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 436

Norah ngồi nhìn dòng người đi lại phản chiếu trên làn nước đen

lung linh của con sông. Bà không thấy Frederic lại gần. Nhưng rồi bàn
tay ông đặt lên vai bà, bà quay lại, và ông hôn bà, một bên má, rồi đến
bên kia, và ép môi ông lên môi bà.

“Chào em,” ông nói, đoạn ngồi xuống phía bên kia bàn. Ông không

cao lắm, nhưng vóc dáng rất cân đối, với bờ vai rộng nhờ nhiều năm
bơi lội. Ông là một nhà phân tích hệ thống, và Norah thích sự chắc
chắn của ông, khả năng nắm bắt và bàn luận những vấn đề tổng quát,
không bao giờ bị sa đà vào những chi tiết vụn vặt. Tuy vậy đó cũng
chính là điểm đôi khi khiến bà thấy khó chịu – ông luôn cho rằng thế
giới là một nơi ổn định và dễ đoán trước.

“Em chờ lâu chưa?” ông hỏi. “Em đã ăn gì chưa?”

“Chưa.” Bà gật đầu về phía ly rượu, gần như đầy nguyên. “Cũng chưa

lâu lắm. Mà em sắp chết đói đến nơi rồi đây.”

Ông gật đầu. “Tốt. Xin lỗi anh đến muộn. Tàu bị hoãn chuyến.”

“Không sao mà. Anh đi Orleans thế nào?”

“Chán chết. Nhưng anh có một buổi đi ăn trưa với ông anh họ vui

lắm.” Ông bắt đầu nói còn Norah ngả người xuống ghế, để từ ngữ bao
trùm lấy bà. Bàn tay Frederic mạnh mẽ và khéo léo. Bà nhớ cái ngày
ông đóng cho bà một bộ giá sách, ông làm việc miệt mài trong ga ra
suốt mấy ngày cuối tuần, vỏ bào từ lớp gỗ mới đùn xuống khi máy bào
đi qua. Ông không ngại làm việc, hay quấy rối bà khi bà đang dở tay
trong bếp, ông vòng tay quanh eo và hôn vào gáy bà cho tới khi bà chịu
quay lại hôn ông mới thôi. Ông hút tẩu, bà không thích thế, hay làm
việc quá nhiều, và lái xe trên đường cao tốc quá nhanh.

“Em nói với Paul rồi hả?” Frederic hỏi. “Nó có sao không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.