CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 448

“Ôi, con yêu,” Caroline nói. Bà nhớ đến lúc Avery Swan đẩy chiếc xe

nôi trên vỉa hè, dừng lại để Phoebe có thể cúi xuống và vuốt nhẹ len
má đứa bé mới ra đời. “Ôi, con của mẹ.” Bà bước qua khoảng trống giữa
hai mẹ con và đặt tay lên vai Phoebe. “Con có nhớ lúc con và Avery cứu
Mưa không? Và cả nhà đều yêu Mưa nhưng nó quá phiền toái. Con phải
đổ hộp cát và chải lông cho nó, con phải dọn dẹp lúc nó phá phách rồi
dắt nó đi ra đi vào, rồi lúc nó không về nhà con đã lo lắng biết bao. Có
một đứa bé còn vất vả hơn thế nhiều, Phoebe ạ. Có một đứa bé cũng
giống như con nuôi hai mươi con Mưa trong nhà ấy.”

Khuôn mặt Phoebe xị xuống, nước mắt chảy dài trên má cô.

“Thật không công bằng,” cô lẩm bẩm.

“Đúng là không công bằng,” Caroline đồng tình.

“Này, Phoebe, con giúp mẹ được không?” cuối cùng bà hỏi. “Cô

Linda cần thêm cả bánh quy nữa.”

Phoebe gật đầu, chùi nước mắt. Hai mẹ con lại đi lên cầu thang,

qua hành lang, tay bê mấy cái hộp và chai lọ, không nói năng gì.

Tối hôm đó, Caroline kể lại cho Al những gì đã xảy ra. Ông ngồi bên

bà trên ghế xa lông, hai tay khoanh lại, ngủ gà gật. Cổ ông vẫn mịn
màng, hơi đỏ tấy lên vì vừa cạo râu, những vòng tròn thâm khiến mắt
ông tối lại. Sáng mai ông sẽ dậy khi trời mới mờ sáng và lái xe đi.

“Con bé rất muốn có cuộc sống riêng, Al ạ. Lẽ ra điều đó rất đơn

giản.”

“Ừm,” ông đáp, bừng tỉnh. “Ờ, có khi đơn giản thật chứ. Những

người khác cũng sống trong trung tâm và họ có vẻ vẫn ổn đấy chứ. Vợ
chồng mình thì lại ở ngay đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.