CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 46

còn một nhân viên đứng chờ, mặt mày phờ phạc và cáu kỉnh. Cô thanh
toán thật nhanh, một tay ôm bao giấy đựng đồ, tay kia bế Phoebe.
Ngay khi cô vừa bước ra khỏi cửa hàng, cánh cửa liền khóa sập lại sau
lưng.

Bãi đỗ xe hầu như vắng tanh, chỉ còn lác đác vài chiếc xe nằm im

lìm hoặc đang chậm chạp trườn ra phố. Caroline bỏ tạm túi đồ trên
mui xe và đặt Phoebe trở vào chiếc thùng ở băng ghế sau. Tiếng rì rầm
mấy nhân viên cửa hàng vang vọng ra tận bãi đỗ xe. Chỉ có vài bông
tuyết rải rác bay phất phơ trên những ụ tuyết dưới chân mấy ngọn đèn
đường, chẳng khác gì so với lúc trước. Chương trình dự báo thời tiết
vẫn hay báo sai như thế. Tuyết đã rơi từ trước khi Phoebe ra đời – chỉ
mới đêm qua, cô thầm nghĩ, vậy mà ngỡ như đã từ lâu lắm rồi – đến
giờ vẫn chưa biết khi nào mới ngừng. Cô vớ lấy bịch giấy và xé bao một
gói bánh mì, lấy ra một lát bánh. Cả ngày nay cô vẫn chưa ăn gì, bụng
sôi lên vì đói. Cô vừa nhai vừa sập cửa xe, trong đầu chỉ tha thiết nghĩ
đến căn hộ sạch sẽ và gọn gàng nơi cô sống, đến chiếc giường đôi trải
ga trắng tinh, đồ đạc kê đặt đâu ra đấy. Đi vòng ra sau xe chưa được
nửa đường, cô nhận ra đèn đuôi xe chỉ còn nhấp nháy một màu đỏ yếu
ớt.

Cô dừng hẳn lại, đứng nhìn trân trối. Trong lúc cô đứng tần ngần

giữa những gian hàng thực phẩm, trong lúc cô ngồi trong khu nhà vệ
sinh xa lạ, lặng lẽ cho Phoebe bú sữa, thì cái đèn này đã nhấp nháy
tuyệt vọng giữa tuyết rơi.

Cô thử khởi động xe, nhưng bugi thậm chí không đánh lửa nổi, bình

ắc quy đã cạn đến nỗi không làm động cơ nổ máy được.

Cô bước ra khỏi xe và đứng bên cánh cửa để ngỏ. Bãi đỗ xe giờ

trống không; chiếc xe cuối cùng cũng đã đi mất. Cô cười lớn. Không
phải là tiếng cười bình thường; chính Caroline cũng nhận thấy: giọng
cô to quá, lạc hẳn đi, nghe gần như tiếng khóc. “Tôi có một đứa bé,” cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.