CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 44

chạng vạng. Chẳng mấy chốc xe Caroline đã chạy vào con phố chính
của Versailles, với những mặt tiền cửa hàng ốp gạch xinh xắn, cô lái xe
lòng vòng, mong tìm thấy bảng chỉ đường nào đó có thể dẫn cô về tới
nhà.

Tấm bảng hiệu của cửa hàng Kroger chợt hiện ra chỉ cách xe cô

chừng một khối nhà. Tấm biển quen thuộc và những ô cửa sổ giăng đầy
tờ bướm quảng cáo khiến Caroline thấy lòng dịu lại, và đột nhiên cô
nhận ra mình đang đói ngấu. Mà hôm này là thứ mấy nhỉ, thứ Bảy, đã
đến tối chưa nhỉ? Đến mai thì các cửa hàng sẽ đóng cửa cả ngày, mà
giờ ở nhà cô cũng chỉ còn rất ít đồ ăn thôi. Dù mệt, Caroline vẫn đánh
xe vào bãi và tắt máy.

Phoebe, mới ra đời mười hai tiếng, ấm áp và nhẹ bẫng, vẫn nằm

ngủ say sưa. Caroline khoác chiếc túi đựng tã lên vai và ủ con bé dưới
lần áo khoác dày, con bé nhỏ xíu, nằm co tròn, người ấm sực. Gió vần
vũ trên mặt đường, cuốn theo cả bụi tuyết và những bông tuyết mới rơi
vào các ngóc ngách. Cô thận trọng bước đi trên lớp tuyết mềm, chỉ lo lỡ
mình trượt ngã, con bé sẽ bị đau. Nhưng cũng ngay lúc ấy, cô chợt nghĩ
giờ cô có thể bỏ con bé ở ngay một bãi rác, hay trên bậc thềm một nhà
thờ, hay bất cứ nơi nào cũng được, dễ dàng quá. Cô có toàn quyền
quyết định số phận sinh linh bé bỏng này. Cô bỗng cảm thấy mình
phải có trách nhiệm với nó, và ý nghĩ đó làm đầu óc cô nhẹ nhõm biết
bao.

Cánh cửa kính bật mở khiến ánh sáng và hơi ấm ùa ra. Cửa hàng

đông nghẹt người. Người mua hàng đi lại như mắc cửi, đẩy những xe
đồ cao chất ngất. Cậu nhân viên gói đồ đứng ở cửa nói luôn ngay khi cô
vừa dợm chân bước vào:

“Chúng tôi chỉ mở cửa khi thời tiết tốt thôi. Khoảng 30 phút nữa cửa

hàng sẽ đóng cửa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.