CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 42

“Tôi biết rồi,” Caroline lí nhí đáp. “Tôi thành thật xin lỗi.”

Có tiếng chuông reo ở phía xa, và người phụ nữ buông thõng tay

xuống.

“Năm phút nữa là cô phải cuốn gói khỏi đây đấy,” bà ta đe. “Cút đi,

và đừng bao giờ quay trở lại nữa.” Rồi bà ta biến mất.

Caroline nhìn chằm chằm vào ngưỡng cửa trống không. Một đợt gió

tràn vào quẩn quanh chân cô. Sau một lúc cô đặt chiếc tã bẩn lên giữa
cái bàn ọp ẹp màu vỏ bánh nướng kê cạnh sofa. Cô lần tay vào túi áo
tìm chìa khóa, rồi bê chiếc hộp có Phoebe nằm trong lên. Rất nhanh,
trước khi cô kịp nghĩ xem mình đang làm gì, cô đã đi dọc xuống dải
hành lang u ám và qua cánh cửa kép, luồng gió lạnh buốt từ bên ngoài
đột ngột ùa đến khiến cô sững sờ như thể mới sinh ra.

Cô lại đặt Phobe vào trong xe và lái đi. Không một ai cố ngăn cô lại;

thậm chí chẳng ai thèm để ý. Tuy vậy, Caroline vẫn lái rất nhanh khi đi
đến đại lộ liên bang, cảm giác mệt mỏi lan khắp người cô như nước
chảy xuống mỏm đá. Trong ba mươi dặm đầu tiên, cô không ngừng
tranh cãi với chính bản thân mình, có lúc nói to hẳn thành tiếng.

Mày

vừa làm gì vậy? cô chì chiết. Cô cũng tranh cãi cả với bác sĩ Henry nữa,
cô tưởng tượng ra những nếp nhăn trên trán anh hằn sâu hơn, thớ cơ
trên má anh giật giật mỗi khi anh gặp chuyện gì bực bội.

Cô nghĩ gì thế

hả? anh muốn biết, và Caroline phải thừa nhận là cô cũng chẳng biết
mình đang nghĩ gì nữa.

Nhưng hơi sức chẳng mấy chốc đã bị tiêu tán sau những cuộc hội

thoại ấy, và đến khi xe đi vào đại lộ liên bang thì cô chỉ còn lái theo
phản xạ, thỉnh thoảng lại lắc lắc đầu để cố giữ mình tỉnh táo. Khi ấy đã
là chiều muộn; Phoebe đã ngủ được gần mười hai tiếng. Chẳng mấy
nữa con bé sẽ cần được cho ăn. Caroline chỉ biết hy vọng và hy vọng
rằng họ sẽ về đến Lexington trước khi con bé tỉnh dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.