CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 40

thật bé bỏng, thật ấm áp. Khuôn mặt nó nhỏ xíu, nhưng nét mặt thật
dữ dội. Ngay cả trong giấc ngủ, các cung bậc cảm xúc vẫn lướt qua từng
nét mặt nó như những đám mây. Caroline thoáng thấy cái cau mày của
Norah Henry trong khoảnh khắc này, rồi đến vẻ chăm chú lắng nghe
của David Henry trong khoảnh khắc khác.

Cô đặt Phoebe vào lại hộp và nhẹ nhàng len chăn xung quanh con

bé, cô nghĩ đến hình ảnh David Henry mệt mỏi rã rời, ăn vội một cái
bánh sandwich kẹp pho mát ngay ở bàn làm việc, uống nốt cốc cà phê
đã nguội ngắt, rồi đứng dậy mở cửa phòng khám vào những tối thứ Ba,
một địa chỉ miễn phí dành cho bệnh nhân không có đủ tiền trả phí
khám bệnh cho anh. Căn phòng chờ luôn chật cứng người trong những
tối ấy, và thường thì anh vẫn còn ở đó ngay cả khi Caroline đã sửa soạn
về nhà vào lúc nửa đêm, ngay bản thân cô cũng đã hoàn toàn kiệt sức
đến độ không thể nghĩ gì thêm. Đó là lý do tại sao cô lại yêu anh, vì sự
thánh thiện của anh. Tuy vậy chính anh đã chỉ cho cô đến nơi này với
đứa con gái mới sinh của mình, nơi có người phụ nữ ngồi trên mép
giường, từng món tóc rơi lả tả trong luồng ánh sáng lạnh ngắt ghê
người của sàn nhà.

Chuyện này sẽ hủy hoại cô ấy mất, anh đã nói về Norah như thế. Tôi

sẽ không để cô ấy bị hủy hoại.

Có tiếng chân bước lại gần, rồi một người phụ nữ với mái tóc bạc và

bộ đồng phục trắng rất giống bộ Caroline đang mặc xuất hiện trên
ngưỡng cửa. Bà ta có vóc người chắc chắn, trông khá nhanh nhẹn so với
dáng người, khuôn mặt nghiêm nghị. Trong một tình huống khác
Caroline có lẽ đã có ấn tượng rất tốt về bà ta rồi.

“Tôi giúp gì được cho cô?” bà ta hỏi. “Cô đợi đã lâu chưa?”

“Vâng,” Caroline chậm rãi đáp. “Tôi đã đợi rất lâu rồi, đúng thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.