Anh phủi bụi tro trên tay và ngồi xuống chiếc sofa cạnh vợ, chân
nàng kê lên mấy chiếc gối, đôi mắt cá sưng phù bắt tréo nhau, cuốn
Bác sĩ Spock đặt ngay ngắn trên bụng. Mải mê đọc, nàng vô thức liếm
ngón trỏ mỗi lần giở sang trang. Bàn tay nàng mảnh mai, những ngón
tay ngắn và cứng cáp, nàng khẽ cắn môi dưới một cách chăm chú khi
đọc. Ngắm nhìn nàng, anh thấy lòng mình tràn ngập yêu thương và
kinh ngạc: rằng nàng là vợ anh, rằng con của họ, chỉ trong vòng ba tuần
nữa, sẽ sớm ra đời. Đây sẽ là đứa con đầu lòng của họ. Họ mới chỉ kết
hôn được một năm.
Nàng nhìn lên, mỉm cười, khi anh quấn tấm chăn quanh chân nàng.
“Anh biết không, em vẫn thắc mắc không biết hồi đó ra sao,” nàng
nói. “Ý em là trước khi mình được sinh ra ấy. Ta chẳng nhớ nổi tí gì,
chán thật.” Nàng cởi nút áo choàng và kéo chiếc áo len mặc bên trong
lên, làm lộ ra cái bụng tròn và rắn như quả dưa. Nàng đưa bàn tay xoa
lên bề mặt bụng mềm mại, ánh lửa nhảy múa trên làn da, hắt ánh vàng
hơi nhuốm đỏ lên mái tóc nàng. “Anh có nghĩ là giống như sống trong
một cái đèn lồng lớn không? Trong sách nói là ánh sáng thấm qua cả
da em cơ, rằng đứa trẻ đã có thể nhìn được rồi đấy.”
“Anh không biết,” anh nói.
Nàng cười vang. “Sao lại không?” nàng hỏi. “Anh là bác sĩ cơ mà.”
“Anh chỉ là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình thôi,” anh nhắc nàng. “Anh
có thể nói cho em về quá trình cốt hóa của xương thai nhi, nhưng thế
là hết.” Anh nâng bàn chân của nàng lên, mỏng manh và phồng to
trong chiếc tất màu xanh dương, và bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp: khúc
xương cổ chân cứng cáp ở gót chân nàng, khối xương bàn chân và
xương đốt chân, ẩn dưới làn da và những búi cơ xếp lớp dày đặc như
một cái quạt chực xòe ra. Hơi thở của nàng tràn ngập căn phòng yên
tĩnh, bàn chân nàng sưởi ấm tay anh, và anh mường tượng ra sự hoàn