CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 504

“Em thích kèn trombone,” cô nói, đoạn giả vờ đưa tay kéo ra thật

dài, và khi Paul cười phá lên, cô bé cũng khanh khách cười theo. “Em
thích kèn trombone lắm ấy,” cô bé thở dài.

“Anh chơi ghi ta đấy,” cậu nói. “Em biết chưa nhỉ?”

Cô gật đầu. “Mẹ em có nói. Giống John Lennon.”

Cậu mỉm cười. “Hơi hơi thôi,” cậu nói, ngạc nhiên khi thấy mình

đang trò chuyện. Cậu đã quen với cách nói của cô, và cậu càng nói
chuyện với Phoebe nhiều hơn, cô bé lại càng bộc lộ là chính mình,
không để dán mác bất cứ ai khác. “Em đã nghe Andreas Segovia chưa?”

“Rồi ạ.”

“Ông ấy chơi hay lắm. Đấy là nhạc sĩ yêu thích của anh đấy. Để hôm

nào anh sẽ chơi đàn cho em nghe nhé.”

“Em thích anh, Paul ạ. Anh thật dễ thương.”

Cậu thấy mình mỉm cười, bị mê hoặc và tâng bốc. “Cảm ơn em,” cậu

nói. “Anh cũng thích em.”

“Nhưng em không muốn đến ở với anh đâu.”

“Không sao đâu. Anh cũng không sống với mẹ anh mà,” cậu nói.

“Anh sống ở Cincinnati cơ.”

Khuôn mặt Phoebe hớn hở hẳn lên. “Anh sống một mình thôi?”

“Ừ,” cậu nói, biết rằng khi quay lại cậu sẽ thấy Michelle đã bỏ đi rồi.

“Có một mình anh thôi.”

“May mắn thật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.