Ngay chính sự hiện diện của cậu chắc chắn cũng đã nhắc nhở bố trong
từng cái nhìn, từng hơi thở, về sự lựa chọn mà ông đã đưa ra và không
thể thay đổi được. Những tấm ảnh polaroid chụp hình Phoebe mà
Caroline đã gửi đến suốt bao năm qua được tìm thấy tít sâu trong ngăn
kéo buồng tối sau khi các nhân viên quản lý phòng tranh đã đi hết, một
tấm ảnh chụp cả nhà ông bà nội nữa, tấm ảnh mà Paul vẫn còn giữ,
hình cả gia đình bố đứng trên hiên ngôi nhà đã mất. Và hàng ngàn tấm
ảnh khác, cái nọ nối tiếp cái kia, bố đã xếp lên từng lớp từng lớp hình
ảnh, cố gắng xóa nhòa cái khoảnh khắc ông không bao giờ thay đổi
được, thế nhưng, quá khứ vẫn trỗi dậy, dai dẳng như những ký ức,
mãnh liệt như những giấc mơ.
Phoebe, em gái cậu, bí mật đã bị giữ kín trong suốt một phần tư thế
kỷ.
Paul đi vài bước quay lại con đường mòn rải sỏi. Cậu dừng lại, tay
thọc sâu trong túi, những chiếc lá bị cuốn lên cao trong gió lốc, một
mẩu báo rách bay lơ lửng qua những hàng bia mộ trắng. Mây lững lờ
trôi trong nắng, in bóng lên mặt đất, ánh mặt trời loang loáng chiếu
trên những tấm bia, bãi cỏ và cây cối. Lá reo xào xạc trong gió nhẹ, lớp
cỏ cao khẽ sột soạt.
Ban đầu những nốt nhạc còn rất khẽ, gần như là một luồng chảy ẩn
dưới làn gió, tinh tế đến mức cậu phải căng hết tai ra để nghe. Cậu
quay sang Phoebe, cô bé vẫn đứng bên tấm bia mộ, bàn tay đặt trên rìa
đá granite đen sẫm, bắt đầu cất tiếng hát. Đám cỏ mọc trên mộ lay
động, những chiếc lá rung rinh. Đó là một bài Thánh ca, nghe quen
quen. Lời cô hát không rõ ràng, nhưng giọng cô trong trẻo và ngọt
ngào, những người khách khác đến viếng nghĩa trang đang nhìn về phía
cô, về phía Phoebe với mái tóc xám và chiếc váy phù dâu, dáng đứng
vụng về, những từ ngữ dấp dính, vẻ vô tư, và giọng hát du dương của
cô. Paul nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm xuống đôi giày của mình.
Trong suốt phần đời còn lại, cậu nhận ra, mình sẽ bị giằng xé như thế