mãi, cậu thấy được sự vụng về của Phoebe, những khó khăn mà cô phải
đối mặt chỉ vì là kẻ khác biệt trong thế giới này, nhưng dẫu vậy cô đã
vượt qua hết thảy bằng tình yêu ngây thơ và thẳng thắn của mình.
Bằng tình yêu của cô, phải. Và, cậu nhận ra, chìm ngập giữa những
nốt nhạc, bằng tình yêu thương mới mẻ và phức tạp kỳ lạ cậu dành cho
cô bé.
Giọng cô cao và trong vắt, xuyên qua kẽ lá, qua ánh nắng. Nó vương
vãi trên lớp sỏi, trên thảm cỏ. Cậu mường tượng từng nốt nhạc rơi vào
không trung như đá ném xuống nước, khiến cái bề mặt vô hình của vạn
vật gợn sóng lăn tăn. Những đợt sóng âm thanh, những đợt sóng ánh
sáng: bố cậu đã cố gắng giữ chặt mọi thứ, nhưng thế giới chảy trôi và
không thể bị kìm nén.
Lá reo xào xạc; ánh nắng chan hòa. Lời bài Thánh ca cũ ùa về trong
cậu, và Paul ngân lên giai điệu. Phoebe dường như không để ý. Cô tiếp
tục hát, hòa vào giọng hát của cậu như hòa cùng tiếng gió. Lời hát của
họ hợp làm một, âm nhạc chảy trong cậu, ngân nga trong từng thớ thịt,
và nó cũng vang giữa không gian, giọng của cô chính là thứ giọng song
sinh của cậu. Khi bài hát chấm dứt, họ đứng nguyên tại chỗ trong ánh
nắng chiều trong trẻo, nhợt nhạt. Gió lướt qua, ép món tóc của Phoebe
vào cổ, cuốn những chiếc lá vàng chạy dọc theo chân rào đá mòn vẹt.
Vạn vật chậm lại, cho đến khi tất cả đứng yên trong một khoảnh
khắc lơ lửng. Paul đứng thật im, chờ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Trong vài giây, không có gì cả.
Sau đó Phoebe chậm rãi quay lưng lại, vuốt phẳng chiếc váy nhăn
nheo.
Một hành động giản dị, nhưng nó đưa vạn vật trở lại với chuyển
động.