chiếc xe lạnh toát như trong hộp bảo quản của người trồng hoa. Bố cậu
sẽ mở túi tìm thuốc chống dị ứng. Phoebe, ngồi ngay ở ghế bên cạnh
cậu, làn da thật trắng, gần như trong suốt, lấy một chiếc khăn giấy
Kleenex trong gói nhỏ từ chiếc túi nhựa đen của mình và đưa cho cậu.
Những đường tĩnh mạch, xanh nhạt, nhìn rõ ngay dưới làn da cô. Cậu
có thể nhìn thấy mạch cô đập trên cổ, từ từ, đều đặn.
Em gái của cậu. Em gái song sinh của cậu. Sẽ ra sao nếu cô không
sinh ra với bệnh Down? Hoặc sẽ ra sao nếu cô đã sinh ra như thế, đơn
giản là chính cô, và bố cậu đã không ngước mắt lên nhìn Caroline Gill,
tuyết rơi ngoài trời và đồng nghiệp của ông thì kẹt dưới một cái
mương? Cậu mường tượng cảnh bố mẹ, trẻ trung và hạnh phúc, đặt cả
hai anh em cậu vào xe, lái chậm rãi xuyên qua những con phố sũng
nước ở Lexington trong ngày tuyết tan tháng Ba sau khi hai đứa trẻ
chào đời. Căn phòng đồ chơi ngập nắng sát vách với phòng cậu có thể
đã thuộc về Phoebe. Cô bé đã có thể đuổi cậu chạy xuống cầu thang,
chạy qua bếp và ra khu vườn hoang, khuôn mặt cô luôn sát bên cậu,
tiếng cười của cậu là âm vang tiếng cười của cô. Rồi cậu sẽ trở thành
người như thế nào nhỉ?
Nhưng mẹ nói đúng; cậu không bao giờ biết chuyện gì có lẽ đã xảy
ra. Tất cả những gì cậu có là thực tế. Bố đã phải đỡ đẻ cho chính hai
đứa con sinh đôi của mình giữa cơn bão bất ngờ, thực hiện những thao
tác nằm lòng, chú tâm vào mạch đập và nhịp tim của người phụ nữ
nằm trên bàn sinh, làn da căng cứng, cái đầu nhô ra. Hơi thở, màu da,
những ngón tay và ngón chân. Một bé trai. Nhìn bề ngoài trông thằng
bé thật hoàn hảo, một tiếng hát khẽ cất lên, sâu thẳm trong suy nghĩ
của bố. Một giây sau đó, đến đứa trẻ thứ hai. Và kể từ đó tiếng hát
trong tim bố câm lặng mãi mãi.
Họ đã về đến rất gần thành phố. Paul chờ xe cộ đi vãn, rồi đánh xe
sang nghĩa trang Lexington, đi qua cổng xây bằng đá. Cậu đỗ xe dưới
bóng một cây đu đã sống qua hàng trăm năm hạn hán và dịch bệnh, rồi