CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 516

còn rất trẻ, và mới chỉ bắt đầu tìm ra con đường cho mình thôi. Con
phải chắc làm thế là tốt cho con.”

Trước khi cậu kịp trả lời, Frederic đã xuất hiện, gõ gõ lên chiếc đồng

hồ đeo tay, nói rằng họ phải đi sớm để kịp chuyến bay. Sau khi trao đổi
vài câu, Frederic đi lấy xe còn mẹ cậu quay lại với Paul, đặt tay lên cánh
tay con trai, và hôn lên má cậu.

“Có lẽ mẹ với chú sắp phải đi đây. Con sẽ đưa Phoebe về nhà hả?”

“Vâng. Caroline và Al nói con có thể ở lại nhà họ.”

Bà gật đầu. “Cảm ơn con,” bà dịu dàng nói, “vì đã ở đây. Chắc đối

với con chẳng dễ dàng gì, vì tất cả. Nhưng điều đó có ý nghĩa với mẹ
nhiều lắm.”

“Con thích chú Frederic,” cậu nói. “Con chúc mẹ và chú hạnh phúc.”

Bà mỉm cười và vuốt tay cậu. “Mẹ tự hào về con lắm, Paul ạ. Con có

biết mẹ tự hào về con thế nào không? Con biết mẹ yêu con nhiều lắm
không?” Bà quay lại nhìn sang phía bên kia bàn nơi Phoebe ngồi; cô bé
đã kẹp bó thủy tiên dưới cánh tay, gió khẽ lay động lớp váy rực rỡ của
cô. “Mẹ tự hào về cả hai con.”

“Chú Frederic đang vẫy kìa,” Paul nói, cậu nói thật nhanh để giấu

nỗi xúc động. “Con nghĩ đã đến lúc rồi. Chắc chú ấy sẵn sàng rồi đấy.
Mẹ cứ đi và sống hạnh phúc, mẹ nhé.”

Bà nhìn cậu chăm chú thật lâu một lần nữa, mắt bà đẫm nước, rồi

hôn lên má cậu.

Frederic đi qua bãi cỏ và bắt tay Paul. Paul nhìn mẹ ôm chặt lấy em

gái cậu và đưa Phoebe bó hoa của bà; cậu nhìn Phoebe ngập ngừng ôm
lại bà. Mẹ và chú Frederic ngồi vào trong xe, mỉm cười vẫy tay chào
giữa một cơn mưa hoa giấy khác. Chiếc xe biến mất sau khúc cua, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.