CON GÁI QUỶ MEDUSA - Trang 37

Thay vào đó là những con quái vật của đường hầm ma đang nhìn xuống

phía cô. Chúng nhìn trừng trừng như muốn đẩy cô xuống đường hầm và bắt
cóc cô bất cứ lúc nào. Đường hầm nằm trong bóng tối. Các dãy xe xếp
hàng trên đường ray. Cửa vào và cửa ra đóng kín. Jane chợt nghĩ thầm,
đường hầm ma sẽ là nơi trú ẩn tốt nhất cho một con ma thật sự. Jane đi
chầm chậm giữa những thân người. Không ai nói một lời, và cô cũng không
biết liệu họ có nhận thấy cô không. Chí ít ra thì theo vẻ ngoài, chẳng có ai
mảy may quan tâm tới Jane. Cô gái quyết định quay lại hỏi Josh Parker về
nguồn gốc của những hình dáng kỳ lạ này. Chắc chắn ông sẽ biết nhiều hơn
cô.

- Chào cô!
Jane Collins giật mình khi câu nói đó bất chợt vang lên. Tiếng một

người đàn ông. Từ nãy đến giờ, anh ta đã đứng lẫn vào mặt tiền của đường
hầm ma. Bây giờ anh ta bước ra ngoài. Jane nhìn anh ta. Bóng đêm không
cho cô thấy rõ từng đường nét. Nhưng cô biết anh ta cao lớn và có mái tóc
thẫm màu. Khi dừng bước, người đàn ông hỏi:

- Cô có thích đám búp bê của tôi không?
- Búp bê?
- Vâng, người ta gọi chúng là Living Dolls.
- Búp bê sống, nghe hay đấy.
- Chúng cũng hay thật mà. Jane nhìn quanh.
- Lạ thật, tôi lại có cảm giác họ không còn sống nữa, mà đã bị hóa đá

rồi.

- Chính thế, vấn đề nằm ở chỗ đó. Khách tới thăm rất thích, đặc biệt là

trẻ em. Chúng có thể sờ vào búp bê, mà búp bê không bao giờ thay đổi thế
đứng. Không bao giờ chuyển động. Những nghệ sĩ biểu diễn ở đây điều
khiển cơ thể họ rất tốt. Chương trình này đối với khán giả là một sự kiện
khác thường.

- Tôi cũng nghĩ vậy?
- Cô có muốn thử không?
- Thử cái gì kia?
- Thử sờ vào họ. Cô cứ thử đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.