CON GÁI THẦY LANG - Trang 122

"Lootie, bác sĩ nói sao?" Câu hỏi của bà Lưu Linh làm Ruth giật mình.

Họ đang đứng trước chiếc xe hơi. "Ông ta có nói mẹ chết sớm không?" bà
hỏi với vẻ giễu cợt.

"Không." và để nhấn mạnh, Ruth cười. "Tất nhiên là không".

Mẹ cô chăm chú nhìn vào mặt Ruth rồi kết luận "Nếu mẹ có chết cũng

chẳng thành vấn đề. Mẹ không sợ chết. Con cũng biết đấy".

"Bác sĩ nói tim của mẹ rất tốt" Ruth nói thêm. Cô cố gắng nghĩ ra cách

chuyển những chẩn đoán của bác sĩ thành một cái gì mà mẹ cô có thể chấp
nhận được. "Nhưng ông ấy nói mẹ lại có một vấn đề khác. Một sự mất cân
bằng nào đó giữa các yếu tố trong cơ thể. Và điều này gây cho mẹ những
rắc rối, về trí nhớ chẳng hạn". Cô giúp mẹ ngồi vào ghế trước và thắt dây
an toàn.

Bà Lưu Linh khịt mũi "Hừm, chẳng có gì không ổn với trí nhớ của mẹ

hết. Mẹ nhớ rất nhiều chuyện, còn nhiều hơn con ấy. Nơi mẹ sống lúc còn
bé tí, nơi chúng ta gọi là trái tim bất tử, nom giống hệt một trái tim, hai
dòng sông, một dòng suối, cả hai đều cạn khô…" Bà tiếp tục kể lể trong lúc
Ruth đi vòng qua cửa xe bên kia, ngồi sau tay lái và rồ máy. "Ông ta thì biết
cái gì? Ông bác sĩ này thậm chí không nghe tim mẹ. Không có ai nghe tim
mẹ hết. Con không, Cao Linh không. Con biết là tim mẹ bao giờ cũng bị
thương tổn. Mẹ chỉ không than phiền thôI. Mẹ có phải là người ưa than vãn
không?"

"Không ạ".

"Thấy chưa?"

"Nhưng bác sĩ nói đôi khi mẹ quên mọi chuyện khi mẹ tuyệt vọng".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.