CON GÁI THẦY LANG - Trang 133

kìa, bà ấy trông kỳ cục quá…'…Ồ việc này không phải là việc của tôi
nhưng cô nên đưa bà đi khám bệnh và chữa trị hay làm một cái gì đó chứ.
Tôi nói thế là có ý tốt". Ruth lại đâm bổ lên cầu thang. Với những ngón tay
run rẩy cô gọi cho một khách hàng cũ là chỉ huy một đồn cảnh sát. Vài phút
sau ông đội Latino đứng ở ngưỡng cửa. Người đàn ông ấy trang bị đầy
súng ống, vật dụng cá nhân và khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng. Sự hoảng
loạn của Ruth lên tới cực điểm. Cô bước ra ngoài.

"Mẹ tôi bị bệnh alzheimer," Ruth lặp bặp nói. "Bà ấy 77 tuổi nhưng

đầu óc chỉ như một đứa trẻ".

"Miêu tả nhân dạng đi".

"Cao gần 1 mét rưỡi, nặng 38 ký, tóc đen cuốn thành một búi, có thể

mặc đồ ngủ màu hồng hoặc màu tím lợt, mang dép lê…" Ruth hình dung ra
hình ảnh mẹ cô trong khi cô đang nói những điều trên, cái nhìn hoang mang
trên khuôn mặt mẹ, cô oà lên. "Ôi lạy Chúa, mẹ tôi thật bé nhỏ và vô
phương tự vệ…"

"Bà ấy có gì giống với cái bà đang đứng kia không?"

Ruth nhìn lên và trông thấy bà Lưu Linh đứng như phỗng ở cuối lối đi.

Bà mặc ra ngoài bộ đồ ngủ một chiếc áo len.

"ÚI da! Cái gì thế này?" Bà Lưu Linh kêu lên. "Cướp à?"

Ruth chạy về phía mẹ "Mẹ ở đâu vậy?" Cô nhìn mẹ thật kỹ xem có

dấu hiệu bị thương tổn nào không. Viên cảnh sát bước đến chỗ hai người
"Một kết cục hạnh phúc" ông nói đoạn quay lại chỗ đậu xe của mình.

"Mẹ đứng yên ở đây" Ruth ra lệnh cho mẹ cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.