CON GÁI THẦY LANG - Trang 134

"Con sẽ quay lại ngay". Cô đi đến chỗ chiếc xe tuần tra và viên cảnh

sát hạ cửa kính xe xuống.

"Xin lỗi vì tất cả những chuyện rắc rối này" cô nói, "Bà ấy chưa bao

giờ làm như thế này cả". Nhưng rồi cô dừng lại cân nhắc, có thể là bà vẫn
làm thế chỉ có điều cô không biết thôi. Có thể ngày nào, đêm nào bà cũng
làm thế. Có thể bà đã đi lang thang trong vùng trong bộ đồ lót!

"Ồ, không có vấn đề gì" người cảnh sát nói. "Bà mẹ vợ tôi cũng làm

thế hoài. Bệnh chiều hôm. Cứ mặt trời lặn là bà ấy đi lang thang. Chúng tôi
đã phải gài khoá an toàn vào tất cả các cánh cửa. Thật là một năm gian khổ
cho đến khi chúng tôi đưa bà vào viện dưỡng lão. Vợ tôi không thể làm gì
hơn được nữa – để mắt trông chừng bà ngày cũng như đêm".

Ngày và đêm ư? Thế mà cô nghĩ là cô đã chu đáo lắm khi chăm lo bữa

ăn tối cho bà và mướn một người giúp việc theo giờ. "Dù sao thì cũng xin
cảm ơn ông" cô nói.

Khi cô quay lại chỗ mẹ, bà Lưu Linh kêu ca ngay lập tức "Cửa hàng rau
quả ở góc đường kia kìa, con có biết không? Mẹ cứ đi tới đi lui mà không
thấy, biến mất rồi! Lại quay ra bờ sông. Con không tin ư, đi mà xem đi!"

Đêm ấy Ruth ở lại nhà mẹ, cô ngủ trong phòng ngủ cũ của cô. Còi báo

sương ở khu vực này kêu to hơn ở chỗ nhà cô. Cô nhớ là mình vẫn nghe
tiếng còi này vào ban đêm khi cô còn bé. Cô nằm trên giường đếm từng hồi
còi, ứng chúng với số năm còn lại trước khi cô có thể chuyển đi năm năm,
rồi bốn năm, rồi ba năm, và bây giờ cô trở lại.

Buổi sáng, cô mở tủ thức ăn để tìm bột ngũ cốc ăn liền. Cô tìm thấy

những chiếc khăn giấy dơ bẩn gấp lại va để thành từng chồng. Hàng trăm
cái. Cô mở tủ lạnh. Nó được chất đầy những bịch ny lông đựng bột bắp
xanh và đen, những hộp giấy đựng thức ăn dở, những múi cam, vỏ dưa đỏ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.