CON GÁI THẦY LANG - Trang 137

Chương 6

Trong lúc Ruth đi dọc bãi biển, những con sóng liếm quanh mắt cá

chân cô, lôi kéo. Ra ngoài khơi đi, nó gợi ý, nơi biển khơi mênh mông và
tự do hoàn toàn. Khi Ruth còn niên thiếu, một lần mẹ cô trong một cuộc cãi
vã đã tuyên bố sẽ trầm mình xuống biển. Bà đã lội đến đùi trước khi con
gái bà kêu khóc thảm thiết van nài bà quay lại. Và bây giờ Ruth băn khoăn
tự hỏi, nếu cô không van xin bà quay lại liệu bà Lưu Linh có để cho biển cả
quyết định số phận của bà không? Từ ngày còn bé, Ruth đã nghĩ về cái chết
hàng ngày thậm chí nhiều lần trong một ngày. Cô nghĩ ai cũng thầm kín
nghĩ về nó như cô, chỉ có điều không ai bô bô nói ra như mẹ cô. Đầu óc
non dại của cô chứa đầy suy tư về những cái tiếp sau cái chết. Người ta có
biến mất không? Trở nên vô hình ư? Người chết có trở nên mạnh hơn, ác
hơn, và buồn bã hơn không? Đó dường như là điều mẹ cô nghĩ. Khi Ruth
lớn lên một chút, cô có thể hình dung cái thời điểm chính xác lúc cô không
còn thở, nói chuyện hay nhìn thấy cái gì khác được nữa, khi cô không còn
cảm giác không sợ chết nữa. Cái chết không nhất thiết là một cánh cửa dẫn
đến cõi cực lạc trống rỗng của hư vô. Đó là một cú nhào lộn đến tận đáy
của điều bất khả tri. Và đó là cái chứa đựng tất cả những khả năng xấu. Đó
là cái gì chưa biết khiến cô quyết định dù cuộc sống của cô có dẫn đến chỗ
kinh khủng và bế tắc như thế nào thì cô cũng sẽ không bao giờ tự ý kết liễu
nó.

Mặc dù vậy cô vẫn nhớ có một lần cô đã thử làm điều đó. Chuyện này

xảy ra năm cô mười một tuổi. Ruth và mẹ cô dọn nhà từ Oakland đến một
khu ở Berkeley, trong một ngôi nhà một tầng u ám đơn lẻ đàng sau một
ngôi nhà màu vàng bơ của một cặp vợ chồng trẻ trong độ tuổi hai mươi.
Lance và Dottie Rogers. Căn nhà một tầng vốn là một nhà kho và chỗ để xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.