CON GÁI THẦY LANG - Trang 139

nghẹn lại. Không, đừng làm thế nữa. Nhưng cô biết cô càng cưỡng lại bao
nhiêu thì mẹ cô lại càng muốn biết tại sao bấy nhiêu.

"Dì Báu vẫn giận mẹ à?" bà sẽ hỏi thế nếu cô ngồi im trong vài phút

không viết gì lên cát.

"Không phải thế".

"Con có cảm thấy có chuyện gì kho…không?...Có hồn ma nào khác ở

đây không?"

"Đó không phải hồn ma khác".

"Ồ, ồ, mẹ biết..mẹ sẽ chết sớm. Đúng không? Con có thể nói dùm, mẹ

không sợ".

Mẹ cô chỉ không quấy rầy cô khi cô làm bài tập ở nhà hoặc học ôn thi.

Mẹ cô tôn trọng chuyện học hành của cô. Nếu bà làm rộn cô lúc đó cô chỉ
cần nói "Suỵt! Con đang đọc sách" Hầu như trong tất cả mọi trường hợp,
mẹ cô sẽ im ngay lập tức. Ruth đọc rất nhiều.

Vào những ngày đẹp trời, Ruth mang sách vở của cô ra chiếc sân dành

cho những người tí hon phía trước nhà, và ở đây cô ngồi gập chân trên một
chiếc ghế ngoài trời có lò xo với cái lưng ghế hình con sò. Lance và Dottie
cũng ở ngoài sân, hút thuốc, nhổ cỏ trên lối đi lát gạch hoặc là tỉa bớt
những nhánh của cây hoa giấy phủ kín bức tường nhà họ như một tấm chăn
sáng màu. Ruth sẽ lén lút quan sát họ với cái nhìn từ phía trên cuốn sách.

Cô gửi đến Lance những cái nhìn đắm đuối. Cô nghĩ anh rất đẹp trai,

giống như một ngôi sao điện ảnh với mái tóc cắt gọn gàng, quai hàm vuông
vức và thân hình thể thao, cao lớn. Mà anh lại rất dễ chịu, rất thân thiện với
cô làm cho cô thậm chí còn trở nên ngượng ngập. Cô phải giả vờ say sưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.