CON GÁI THẦY LANG - Trang 143

Ruth không biết tại sao cô nói thế. Lờ lẽ tự nhiên buột khỏi miệng cô

"Tối qua, mẹ có nhớ không?" Cô tìm ra một câu trả lời. "Bà ấy bảo con viết
một cái gì như chữ Những và chúng ta đã không biết nó nghĩa gì phải
không ạ?"
Bà Lưu Linh cau mày cố nhớ lại.

"Con nghĩ bà ấy muốn con viết O-Z. Chúng ta có thể hỏi bà bây giờ

nếu mẹ không tin con". Ruth đi lại chỗ tủ lạnh trèo lên một cái ghế đẩu rồi
lấy cái khay đựng cát xuống.

"Dì Báu" bây giờ bà Lưu Linh gọi to bằng tiếng Hoa, "Dì có ở đấy

không? Dì định nói gì đây?"

Ruth ngồi im với cái đũa chĩa lên sẵn sàng hành động. Một lúc lâu

chẳng có gì xảy ra. Nhưng đó là bởi vì cô hồi hộp trong mưu toan lừa dối
mẹ. Chuyện gì xảy ra nếu như đúng là có một con ma tên là dì Báu? Thế
mà cô thường nghĩ cái trò viết lách trên cát là một công việc khổ sai, nhàm
chán, rằng cô có nhiệm vụ khó khăn phải đoán ra cái mà mẹ cô muốn nghe,
rồi nhanh chóng chấm dứt cái màn này. Tuy vậy cũng có lúc Ruth tin rằng
có một con ma cầm tay cô viết, bảo cô cần phải nói gì. Đôi khi cô cũng viết
những điều hoá ra lại là thật, như về những biến động trong thị trường
chứng khoán, một lĩnh vực mà mẹ cô bắt đầu làm ăn để nhân số tiền mà bà
để dành trong những năm qua. Mẹ cô sẽ hỏi dì Báu là chọn cổ phiếu của
bên nào, công ty IBM hay là công ty Sắt của Mỹ và Ruth sẽ chọn bên nào
có cái tên ngắn gọn hơn. Bất kể là cô chọn cái tên nào thì bà Lưu Linh cũng
hết lòng cảm tạ dì Báu. Một lần mẹ cô hỏi là xác của dì Báu nằm ở đâu để
bà đi tìm và mai táng. Câu hỏi này làm Ruth nổi da gà và cô cố gắng lái cho
câu chuyện đi đến chỗ chấm dứt. Kết thúc, cô viết và cái chữ này làm mẹ
cô nhảy bật khỏi ghế, kêu lên: "Vậy là đúng rồi. Cao Linh cũng nói thế mà.
Dì đang ở nơi tận cùng thế giới". Ruth cảm thấy một hơi thở lạnh buốt thổi
vào cổ cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.