CON GÁI THẦY LANG - Trang 159

"Vào cái bàn cầu. Sau đó em vào và ngồi lên đó".

Dottie đứng dậy, mặt chị dúm dó lại vì kinh sợ "Ôi không, lạy Chúa!"

Chị túm lấy vai cô lắc lấy lắc để. "Đó không phải là cái cách người ta tạo ra
những đứa trẻ. Đi tiểu vào miếng đệm của bàn cầu. Sao em có thể ngu ngốc
đến thế. Hắn phải chọc cái ấy vào trong em. Hắn phải xuất tinh, chứ không
phải là đái, trời ạ. Em có biết là em đã làm gì không? Em tố cáo một người
đàn ông vô tội là đã hãm hiếp em!".

"Em không mà.." Ruth thì thầm.

"Có, em đã làm thế và chị đã tin em" Dottie giậm chân thình thịch và

chửi loạn lên.

"Em xin lỗi" Ruth khóc nức nở "Em nói em xin lỗi mà" Nhưng cô vẫn

không biết là mình đã làm điều gì sai.

Dottie quay đi, cay cú "Em chẳng biết cái điều đáng tiếc là gì đâu" Chị

nói vậy, đi vào nhà và đóng sập cửa lại.

Mặc dù Ruth không còn sợ có thai nữa nhưng cô cũng chẳng cảm thấy

nhẹ lòng chút nào. Mọi chuyện vẫn hết sức kinh khủng, thậm chí còn đáng
lo ngại hơn. Khi mẹ cô từ chỗ giặt ủi về, cô nằm trùm kín chăn giả vờ ngủ.
Cô cảm thấy mình ngu ngốc và hoang mang kinh khủng. Cô có bị đi tù
không? Và mặc dù cô biết mình không có thai, cô vẫn muốn chết hơn bao
giờ hết. Nhưng bằng cách nào? Cô mường tượng cảnh mình nằm dưới bánh
chiếc xe Pontiac. Lance khởi động phóng đi, nghiền nát cô mà không biết.
Nếu cô chết giống cha mình, ông sẽ gặp cô trên thiên đường hay là ông
cũng nghĩ là cô thật xấu xa?

"Ồ con gái ngoan" mẹ cô âu yếm nói. "Con ngủ đi sẽ cảm thấy dễ chịu

hơn".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.