CON GÁI THẦY LANG - Trang 167

"Tại sao lại sợ?" Bà Lưu Linh đang ủi đồ. Căn phòng sực lên mùi

nước cháy khét dưới cái bàn ủi.

"Cái ông Lance ấy, ông ấy dữ với con.."

Mẹ cô quắc mắt lên, rồi nói bằng tiếng Hoa "Đó là bởi vì lúc nào con

cũng quấy rầy cậu ấy. Con nghĩ cậu ấy muốn chơi với con – không đâu. Tại
sao con cứ gây ra những chuyện rắc rối vậy?"

Ruth cảm thấy mọi thứ trong ruột gan cô đang cuộn lên. Mẹ cô thấy

những hiểm nguy không có thực. Còn bây giờ có một cái gì thực sự ghê
gớm sắp xảy ra thì bà lại quáng mắt không thấy gì. Nếu Ruth kể với bà mọi
chuyện, chắc chắn là bà sẽ phát điên lên. Bà sẽ nói bà không muốn sống
nữa. Có gì khác nào? Cô sẽ phải sống một mình. Chẳng ai cứu vớt cô.

Một tiếng sau, trong lúc bà Lưu Linh vừa ngồi xem tivi vừa đan áo,

Ruth lấy cái khay cát xuống. "Dì Báu muốn bảo với mẹ một việc" cô bảo
mẹ.

"Hả?" bà Lưu Linh thốt lên, lập tức đứng lên tắt tivi và mau mắn ngồi

xuống chiếc bàn trong bếp. Ruth xoa xoa mặt cát với chiếc đũa. Cô nhắm
mắt lại, đoạn mở ra và bắt đầu.

Con phải chuyển đi ngay, Ruth viết. Bây giờ. "Chuyển nhà?" mẹ cô

kêu lên. "Ái chà! Chúng con phải đi đâu đây?"

Ruth đã không tính đến chuyện này. Thật xa, cuối cùng cô quyết định.

"Xa là ở đâu ạ?"

Ruth hình dung khoảng cách mênh mông như là đại dương. Cô hình

dung ra một cái vịnh, một cái cầu, một chặng đường xe buýt mà cô và mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.