CON GÁI THẦY LANG - Trang 168

đã đi lâu đến nỗi cô phải ngủ trên xe. San Francisco, cuối cùng cô viết.

Mẹ cô vẫn còn hết sức lo lắng "Khu vực nào? Chõ nào thì tốt?"

Ruth do dự một chút. Cô còn chưa biết gì về San Francisco trừ

Chinatown và một vài nơi khác như Golden Gate Park, Nhà Cười ở Land's
End. Và điều này vụt hiện lên trong đầu, khích lệ cánh tay cô đưa lên:
Land's End.

Ruth nhớ lại ngày đầu tiên cô dạo chơi dọc bờ biển. Bãi biển hầu như

không có người, cát trải dài trước mặt cô sạch sẽ tinh khôi không có dấu
chân ai. Cô đã bỏ trốn và dạt đến đây. Cô cảm thấy những ngọn sóng, lạnh
và dữ dội chụp lấy đầu gối cô muốn kéo cô ra xa. Cô nhớ là cô đã kêu lên
như thế nào vì nhẹ nhõm, khi những lớp sóng gầm gào quanh cô. Bây giờ
35 năm đã trôi qua, cô lại là đứa bé mười một tuổi. Cô đã chọn sự sống. Tại
sao? Trong lúc cô tiếp tục sải bước bên mép sóng, cô cảm thấy được sóng
nước vỗ về an ủi bằng sự liên tục của nó, sự tiên liệu của nó. Mỗi lần sóng
rút đi, nó lại mang đi bất cứ cái gì đánh dấu trên bờ. Cô nhớ lại lúc còn bé
con, cô cũng đứng trên bãi cát này, lần đầu tiên cô nghĩ rằng cát ở đây cũng
giống như bề mặt một khay cát khổng lồ để viết chữ. Một mặt phẳng sạch
sẽ, gọi mời và mở ra với tất cả những điều khả thể. Và vào cái khoảnh khắc
ấy trong đời mình, cô đã có một định hướng mới, một hy vọng lớn lao. Cô
không phải bịa ra những câu trả lời nữa. Cô có thể hỏi.

Cũng như là cô đã làm trước kia rất lâu, cô cúi xuống lượm lên một

cái vỏ sò vỡ. Cố viết lên cát Xin giúp đỡ. Và cô quan sát ngọn sóng liếm
lên bờ mang lời cầu khẩn của cô sang thế giới bên kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.