CON GÁI THẦY LANG - Trang 169

Chương 7

Khi quay lại căn hộ của mẹ mình, Ruth ném đi tất cả những gì mẹ cô

đã dành dụm : những chiếc khăn giấy bẩn thỉu, bịch ni lông dùng rồi, lọ
đựng nước mắm, nước tương hay mù tạt ở nhà hàng, đũa, ống hút đã dùng
rồi và cuống vé, những miếng bông chống ẩm trong các lọ thuốc và các lọ
thuốc rỗng. Cô dọn sạch khỏi các ngăn tủ những hộp giấy và chai lọ vẫn
còn dính mác. Thức ăn hư từ tủ lạnh và ngăn giữ đông đủ đổ đầy bốn cái
túi đựng rác thật lớn.

Việc dọn dẹp giúp cô nghĩ rằng cô đang lấy đi khỏi đầu óc mẹ cô lớp

cặn lắng. Cô mở các ngăn tủ khác. Cô nhìn thấy những cái khăn lau tay với
các hoạ tiết vẽ cây ô rô, một món quà Giáng sinh mà bà Lưu Linh không
bao giờ dùng đến. Cô bỏ tất cả những món này vào một cái túi để dành đem
cho những hội từ thiện. Ở đây còn có cả những chiếc khăn tắm đã sờn và
những chiếc khăn trải giường đại hạ giá mà cô nhớ là đã dùng từ hồi còn
bé. Những tấm vải mới hơn thì vẫn còn nguyên trong những hộp đựng quà
từ các cửa hiệu.

Nhưng khi Ruth đặt tay lên các tấm khăn cũ cô cảm thấy mình không

có khả năng vứt bỏ chúng cũng như mẹ cô. Đó là những đồ vật tràn ngập
hơi thở của sự sống và của quá khứ. Chúng có lịch sử, cá tính, một mối liên
hệ với các ký ức khác. Cái khăn đang ở trong tay cô chẳng hạn, với những
bông hoa vân anh từng làm cho cô nghĩ là nó rất đẹp. Cô đã dùng nó quấn
quanh mái đầu vừa gội giả bộ rằng cô là nữ hoàng đang đội khăn xếp của
người Hồi giáo. Một hôm cô đã mang nó ra bãi biển làm cho mẹ phải mắng
cô vì đã dùng cái "tốt nhất" trong khi lẽ ra cô phải xài cái khăn màu xanh lá
cây đã tua mép. Kể từ ngày trường thành Ruth không bao giờ xài đồ như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.