CON GÁI THẦY LANG - Trang 21

bồn nước, toa lét, vòi hoa sen cũng như lời tuyên bố về cái gọi là quyền cá
nhân chống lại một trường hợp thực sự khẩn cấp (gạch đít 3 lần).

Tiếng gõ cửa lại dồn dập. "Ru-u u th! Con nói rõ có điện thoại nè!"

Dory mở cửa cái rầm và dúi vào cái điện thoại không dây. Ai gọi điện thoại
vào lúc 7:20 sáng thế này? Mẹ cô thôi, không còn nghi ngờ gì nữa. Bà Lưu
Linh dường như gặp chuyện căng thẳng mỗi khi Ruth không gọi cho bà
trong vòng vài ngày.

"Ruthie, nói lại được chưa? Nói chuyện được không?" Đó là Wendy,

bạn thân nhất của cô. Họ nói chuyện với nhau hầu như hàng ngày. Ruth
nghe thấy tiếng Wendy hỉ mũi. Cô bạn này đang khóc thật ư?"

"Có chuyện gì vậy?" Ruth thì thầm. Đừng nói với mình, đừng nói với

mình – cô nhủ thầm cùng một nhịp với tiếng đập thình thình của trái tim –
là cậu bị ung thư nhé. Tuy vậy Wenđy sẽ nói thế, Ruth chắc chắn như vậy.
Cảm giác khó chịu tối hôm qua lại từ từ len lỏi vào tĩnh mạch cô.

"Tớ vẫn còn bị sốc cậu ạ" Wendy tiếp tục "Tớ đang định…chờ một

chút. Tớ có một cú điện thoại".

Chắc không phải là bệnh ung thư, Ruth nghĩ. Có thể cô ta bị cướp,

hoặc là bọn ăn trộm đã đột nhập vào nhà và bây giờ cảnh sát đang được báo
đến để điều tra. Dù là cái gi, điều đó hẳn là nghiêm trọng lắm nếu không
Wendy sẽ không khóc. Cô phải nói gì với bạn đây? Ruth kẹp chiếc điện
thoại vào cổ, cào cào mấy ngón tay vào mái tóc tém như con trai. Cô nhân
thấy ở một góc lớn tráng bạc của tấm gương đã bị bong ra. Hay là chân tóc
bạc trên đầu cô? Chẳng bao lâu cô sẽ bước vào tuổi 46, khi nào thì vẻ mũm
mĩm trẻ thơ trên khuôn mặt cô bắt đầu mất đi? Để coi, cô vẫn thường dùng
kem dưỡng da dành cho tuổi mới lớn. Bây giờ thì hai khoé miệng cô đã trễ
xuống, khoác cho cô một cái vẻ bất mãn với đời giống hệt mẹ cô. Ruth cần
đến son môi để làm cho miệng cô có một nét tươi tắn. Tất nhiên cảm tạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.