CON GÁI THẦY LANG - Trang 214

Biến

Năm 1929, năm tôi 14 tuổi tôi biến thành một kẻ độc ác. Đó cũng là năm
các nhà khoa học Trung Quốc cũng như nước ngoài đổ đến đồi Xương rồng
ở Chu Khẩu. Họ đội nón rộng vành chống nắng và đi giầy ống Wellington.
Họ mang cuốc xẻng và các dụng cụ đào bới, cùng với dụng cụ đãi quặng và
chất lỏng sủi bọt. Họ đào mỏ xuyên qua các hang động. Họ đi từ tiệm thuốc
này sang các tiệm thuốc khác mua tất cả các loại xương cổ. Chúng tôi nghe
đồn rằng những người ngoại quốc này muốn khởi động xây dựng những
nhà máy chế biến xương rồng, và hàng chục dân làng đã đi đến các hầm mỏ
cùng với những lưỡi rìu để đánh đuổi họ.

Nhưng sau đó một vài người thợ Trung Hoa đào thuê cho những nhà

khoa học đã kháo lên một lời đồn rằng có hai trong số các xương rồng khai
quật được có thể là răng từ một sọ người. Ai cũng nghĩ đó có thể là răng
của một người mới chết. Từ ngôi mộ của ai? Ông bà của ai? Người ta thôi
không mua xương rồng. Hàng loạt các biển hiệu lớn xuất hiện ở tiệm thuốc.
"Không có một loại thuốc nào của chúng tôi chứa bộ phận nào của con
người".

Lúc đó dì Báu vẫn còn giữ 4, 5 cái xương rồng kể từ lần đi đào hang

của dòng họ lần trước, đó là chưa kể một cái xương quý cha dì đã cho dì từ
lâu lắm rồi. Cả những miếng xương dì Báu đã dùng để chữa bệnh cho tôi
lẫn những miếng xương còn lại, dì Báu đều đoan chắc là không phải xương
người. Nhưng chẳng bao lâu sau dì nói, cha dì, danh y ở Chu Khẩu đã hiện
lên báo mộng "Những miếng xương con đang giữ không phải là xương
rồng", ông nói "Đó là xương của một người trong dòng họ chúng ta, người
đã bị cắn nát trong Hàm Khỉ. Và bởi vì chúng ta đã đánh cắp xương, người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.