CON GÁI THẦY LANG - Trang 212

qua tường và qua cổng để vào nhà. Với một con ma trong nhà người ta sẽ
không bao giờ có một giấc ngủ yên.

Ngày qua ngày, cụ Cố nhúng khăn vào các loại thuốc nước đặt lên vết

thương của dì Báu. Cụ mua xương rồng, nghiền nát và rắc lên cái miệng
sưng phồng của dì. Sau đó cụ nhận thấy một phần khác trong thân thể dì
Báu càng ngày càng phồng lên: cái bụng.

Vài tháng sau những vết thương đã khô mủ và làm sẹo còn bụng dì thì

to như một quả bí. Dì đã từng xinh đẹp là thế. Bây giờ tất cả mọi người trừ
những người ăn mày mù loà đều rùng mình khi trông thấy dì. Một hôm khi
rõ ràng là dì đã được cứu sống, cụ Cố nói với người bệnh bị câm của mình
"Bây giờ tôi đã cứu sống cô, cô và đứa bé sẽ đi đâu? Làm gì?"

Đêm hôm ấy hồn ma chú Út lại đến gặp cụ Cô lần nữa và sáng hôm

sau cụ Cố nói với dì Báu "Con có thể ở lại đây làm vú nuôi cho đứa bé này.
Chị Trưởng sẽ tuyên bố nó là con của chị ấy và nuôi nó như một đứa con
của nhà họ Lưu. Với những người mà con gặp, chúng ta sẽ bảo con là
người bà con xa ở Bắc Kinh tới, một người em họ sống ở một tu viện cho
đến khi nó bị bốc cháy và làm con suýt chết. Với khuôn mặt này sẽ không
ai nhận ra con đâu"

Đó là những điều đã xảy ra. Dì Báu đã ở lại. Tôi là lý do để dì quyết

định ở lại, lý do duy nhất để dì tiếp tục sống. Năm tháng sau khi tôi chào
đời vào năm 1916, mẹ tôi sinh Cao Linh, mẹ đã bị cụ Cố buộc phải tuyên
bố tôi là con. Làm sao bà có thể nói bà có hai đứa con cách nhau năm
tháng? Không thể được. Thế là mẹ quyết định chờ đợi. Đúng chín tháng sau
khi tôi ra đời và vào một thời điểm may mắn của năm 1917, Cao Linh được
tuyên bố chào đời.

Những người lớn biết sự thực về sự ra đời của chúng tôi. Trẻ con chỉ

biết điều mà chúng phải giả vờ đóng kịch. Mặc dù rất thông minh tôi cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.