CON GÁI THẦY LANG - Trang 217

nhao nhao đi tìm những di vật bất tử. Tôi biết nơi có xương người, tuy vậy
tôi không được nói gì. Tôi phải mở to mắt nhìn thiên hạ đào bới nơi lũ cừu
gặm cỏ, moi đất moi cát nơi con heo vầy trong vũng bùn. Cả vợ chồng chú
Lớn, chú Nhỏ cũng đào xới khoảng đất giữa trang viên của chúng tôi và
vách đá. Từ đấy họ chỉ moi lên được rễ cây và mấy con giun đất. Họ đoán
rằng đấy có thể là móng tay móng chân của người vượn hoặc thậm chí là
hoá thạch của cái lưỡi đã thốt ra những từ đầu tiên của tổ tiên chúng tôi.
Các ngả đường tràn ngập những người cố bán các kiểu di vật "hoá thạch" từ
mỏ gà cho đến phân heo. Trong một thời gian ngắn làng tôi hoang tàn trông
còn thê lương hơn cả một nghĩa địa bị bọn cướp đào bới mồ mả.

Ngày cũng như đêm những người trong nhà chỉ nói về người Bắc

kinh, không đá động đến chuyện gì khác. "Một triệu năm?" Mẹ tôi thắc
mắc nói thành tiếng. "Làm sao người ta biết được tuổi của một người đã
chết lâu đến thế? Hừm, khi ông nội tôi chết, không ai biết rõ là ông 68 hay
69 tuổi. Nếu ông may mắn lắm thì cũng chỉ sống được đến 80 tuổi. Vì thế
họ nhà tôi quyết định tuổi thọ của ông là 80 – may hơn, phải, nhưng đã
tịch". "Tôi cũng thế, thỉnh thoảng tôi cũng nói ra một phát hiện mới: "Tại
sao họ lại gọi người vượn Bắc Kinh là ông. Những chiếc răng tìm thấy ở
Chu Khẩu ấy bây giờ các nhà khoa học nói thuộc về cái sọ của một người
đàn bà. Đáng lý phải gọi là người đàn bà ở Chu Khẩu chứ?" Các chú thím
tôi nhìn nhau và nhìn tôi, một người lên tiếng "Sự khôn ngoan đến từ miệng
của một đứa bé, đơn giản nhưng mà đúng". Tôi thật mắc cỡ khi nghe những
lời khen ấy. Sau đó thì Cao Linh chêm vào "Con nghĩ ông ta phải được gọi
là Người Hằng Tâm. Thế là cả làng chúng ta sẽ nổi tiếng và chúng ta cũng
được thơm lây". Mẹ khen câu nói của nó lên đến mây xanh và mọi người
cùng hùa theo. Tuy vậy tôi nghĩ ý kiến của nó thật ngớ ngẩn chỉ có điều tôi
không nói ra. Tôi thường ghen tức khi Cao Linh nhận được nhiều sự chú ý
của mẹ chúng tôi. Tôi vẫn tin rằng tôi là đứa con gái lớn của bà. Tôi thông
minh sáng sủa hơn. Tôi học giỏi hơn. Tuy vậy Cao Linh bao giờ cũng được
đặc quyền ngồi cạnh mẹ, ngủ chung giường với mẹ trong khi tôi phải ngủ
với dì Báu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.